Nhớ lại những cái Tết xưa hồi còn thơ ấu mà thèm thuồng. Tuổi thơ ấu nằm bên ngoài lo toan, nhu cầu, dự tính… thế nên đáng yêu làm sao. Cái Tết lúc ấy là một vùng thật sự hạnh phúc trong đời.
Ngày bé, nhớ mỗi bữa ăn dọn hai mâm. Nhà có 7 anh em, hai bố mẹ. Mâm cơm chỉ tép kho rau muống chấm tương. Ăn chậm, lại chống đũa thì bát cuối phải ăn cơm nhạt như bỡn.
Tôi có đứa bạn quê ở Trà An. Sẵn cuối tuần rảnh tôi theo nó về Miền Tây cho biết.
Chiếc xe đò bắt đầu một chuyến hành trình mệt nhọc. Từ lâu đã nghe thằng bạn mình huyên thuyên nhiều điều; nào Miền Tây nó đẹp dữ lắm, bốn mùa cây trái đưa hương, ruộng lúa chín vàng, còn cá với chim thì ôi thôi, nhiều vô số kể, cò bay gãy cánh, rơi rớt đầy đồng. Hỏi nó chứ xưa nay tui toàn nghe cò bay thẳng cánh, sao giờ nghe "gãy cánh" là sao?
Tôi vẫn còn nhớ một buổi sáng ở quê, khi bà bán xôi đẩy chiếc xe đạp lạch cạch đi qua cửa nhà, vài đứa trẻ con xôn xao xin tiền mẹ, chạy theo bà, mua gói xôi giá vài ngàn đồng.
Ghe hàng - hình ảnh quen thuộc cái ngày tôi còn 5, 6 tuổi… Hễ thấy ghe hàng là tôi lẽo đẽo theo mẹ xuống bến, không phải để đòi mẹ mua hay sắm cái gì mà thỏa con mắt nhìn ngắm đồ đạc. Sao mà nhiều quá vậy?
VNTG - Nhớ thuở nhỏ, xóm tôi nghèo lắm, nhà tôi cũng vậy. Cứ mỗi bữa ăn, hầu như nhà nào cũng bày biện món “thịt heo leo cây” dùng với cơm. Đây là một món ăn tuy quen nhưng lạ. Lạ là ở cái tên gọi chỉ có “độc quyền” ở xóm tôi, còn cái nguyên liệu chính để chế biến món ăn này thì hầu như ai cũng biết (nhất là dân Đồng Khởi – xứ dừa).
… Thấy hối tiếc nhiều
Thuyền đã sang bờ, đường về không lối
Dòng đời trôi đã về chiều, mà lòng mến còn nhiều
Đập gương xưa tìm bóng
Nhưng thôi tiếc mà chi
Chim rồi bay, anh rồi đi…
Đường trần quên lối cũ, đường đời xa cách mãi
Tình trần khôn hàn gắn thương lòng …