Có những thứ như trăng, cứ lờ lững mà bồng bềnh trôi… Những thứ không vui, nó thường hay cố quên và không gắng sức để nhớ… Mùa trăng trong nó là những mảng vàng man mác, trăng đẹp đến xót lòng…
“… Chiều nay gửi tới quê xưa
Biết là bao thương nhớ cho vừa…”[1]
Tôi đang ở một nơi xa - rất xa quê nhà của mình. Nửa vòng trái đất một khoảng cách quá dài nhưng vẫn không thể dài bằng nỗi nhớ quê hương trong tôi. Mọi người thường bảo nước Mỹ là một thiên đàng nhưng sao tôi không thể cảm nhận được điều đó?
Quê tôi ở Bạc Liêu, xứ sở mà mỗi khi nhắc đến tên là nhớ ngay tới Công tử Bạc Liêu - người được tiếng ăn chơi nhất nhì xứ Nam kỳ lục tỉnh một thời, nơi được cho là rừng vàng biển bạc, ruộng đồng cò bay thẳng cánh, vùng đất trù phú nằm cận kề cuối Mũi Cà Mau - nơi tận cùng của đất nước.
Một lớp ngoại khoá mở ra cho những sinh viên chăm chỉ trong dịp hè. Mỗi người có một phiếu vào lớp với số ghế cố định, có nghĩa là dù đi sớm hay muộn, anh vẫn có một chỗ ngồi đàng hoàng. Nhầm to! Ban tổ chức lớp nhầm to, ngày nào cũng có cãi vã đòi chỗ: số người nhiều hơn số ghế và đâu phải chỗ nào cũng dễ nhìn thấy bảng đen.
Sáng tinh mơ, hít một hơi dài... Ôi! Mùi thơm bông gáo tràn căng lồng ngực…
Biết rằng mùa nước đang về!
Thuở bé, mùa nước mới chớm, đám con nít trong xóm hễ thấy bông gáo nở là đòi ba chặt đọt trúc rồi vót mắt làm cần câu cá.
Có buổi sớm ở tít một cái chợ con ngoài cù lao, tôi đưa gói xôi lên mũi, hít gửi cái mùi của hơi nóng tỏa ra khi tấm lá chuối được tháo bỏ.
Mùi gạo quyện với mùi mấy sợi dừa, mùi hạt mè giã vụn, thấm với mùi tàu lá chuối xanh đậm tạo thành một thứ mùi thơm xanh sương của buổi sớm.
Chị vợ nói nấu nướng đã xong rồi, chừng nào muốn cúng thì kêu người trong bếp dọn ra. Anh ngóng ra con đường vắng ngắt chạy vắt ngang nhà, kêu chờ thêm chút nữa, “còn sớm…”. Giọng anh lẩy bẩy, vì cái vạt nắng sáng xiên vào hàng ba đã sắp đứng dậy thẳng lưng đi ra khỏi đó rồi. Nghĩa là đã sắp trưa.
Ở miền Tây, mỗi lần tới đám giỗ, con cháu khắp nơi đều ráng về nhà trước ngày giỗ vài ba hôm để cùng quây quần chuẩn bị. Nếu bạn đã từng dự đám giỗ ở miền Tây, cái mà bạn sẽ cảm nhận được rõ ràng nhất ấy là thứ tình cảm gia đình, tình bà con chòm xóm và thứ văn hóa hào sảng, phóng khoáng của người miền Tây. Thế mà, đôi khi lại bị nói là phung phí, là bày vẽ mới ngộ chứ. Có không héng? Ai mà biết! Với tôi, đám giỗ ở miền Tây là văn hóa, một văn hóa đẹp.
Tôi sinh ra và lớn lên ở nơi cách nơi sinh của nhà văn Sơn Nam không xa lắm, cùng trong một huyện An Biên, tỉnh Kiên Giang, chính vì thế mà khi đi học tôi có rất nhiều ấn tượng với những tác phẩm truyện ngắn viết về miền tây của ông.
Mỗi khi nhìn thấy từng bó ô môi bày bán ở chợ hay trước cổng trường, ký ức tuổi thơ êm đềm trong tôi chợt hiện về với những bữa tiệc chè ô môi dưới ánh trăng vằng vặc.
Tôi ghé Cao Lãnh vào một chiều tháng tám mưa ngâu rả rích.
Theo anh bạn lênh đênh trên chiếc xuồng nhỏ, ngắm cảnh trời chiều. Cái thói thơ thẩn đầy thú vị. Một bức tranh hoàng hôn trơ trọi, chìm buồn man mác. Cây trọi lá. Đậu trên đó là con chim trọi đầu (chim gì không biết tên), ở phía dưới là một lũ ếch nhái cũng trọi đầu luôn. Gảy bài "Ếch đờn vọng cổ" mà buồn thỉu buồn thiu.
Một ngày nào đó, bất chợt giữa phố ồn ào xuôi ngược hay trong công việc tất bật bộn bề, có một người bỗng nhận ra và gọi ta hai tiếng: Đồng hương!
Chỉ hai từ đơn giản tình cờ sao lại gợi trong ta bao nỗi bồi hồi…
Không bóp còi inh ỏi, chứ không phải không bóp còi. Tôi cho rằng đó là khẩu hiệu phù hợp với bức tranh giao thông hiện nay ở Việt Nam.
Khi đi giữa những ánh sáng kiêu kỳ nơi phố thị, chẳng biết có ai còn nhớ đến chiếc đèn dầu đã từng một thời gắn bó. Riêng đối với tôi, nó không chỉ là một vật kỷ niệm mà là cả một vùng trời bình yên, êm ả vì suốt quãng thời thơ ấu của tôi đã gắn liền với nó.
Khi những cơn bão đã đi qua, những trân lụt cũng thưa dần, trong cái lạnh của những ngày lập đông, bà con quê tôi lại bắt đầu gieo cấy một mùa cải, một mùa hi vọng mới!