Thời thơ ấu của tôi

Đăng lúc: Thứ sáu - 16/11/2012 20:41
Tôi sinh ra và lớn lên ở nơi cách nơi sinh của nhà văn Sơn Nam không xa lắm, cùng trong một huyện An Biên, tỉnh Kiên Giang, chính vì thế mà khi đi học tôi có rất nhiều ấn tượng với những tác phẩm truyện ngắn viết về miền tây của ông.

Từ lúc tôi chập chững tập những bước chân đầu tiên cho đến trước khi vào lớp 1, tôi được ba mẹ gửi sống cùng với ông bà ngoại. Những gì còn đọng lại trong ký ức quãng thời gian đó khó mà đọng lại được trong tâm trí của một đứa trẻ lên 5 lên 6. Nhưng đâu đó, đôi khi nó vẫn ùa về khi bắt gặp một hình ảnh gợi nhớ những kỷ niệm ngày xưa, đó là những món ăn, những trò chơi quen thuộc đã theo tôi suốt thời thơ ấu mà đã 10 năm nay tôi ít khi nào được nhìn thấy nữa.

Ngoại tôi, gần như mỗi ngày, đều gói bánh lá dừa để bán dạo khắp xóm, có hôm thì ngoại lại đổi món sang bánh ú lá tre. Hai món này có thể nói là “ám ảnh” tôi vì hồi đó ngày nào, tôi cũng được ăn thay cho một buổi cơm trong ngày. Thời ấy, hầu hết những đứa trẻ trong xóm, đứa nào cũng thích thú khi được ba mẹ mua bánh cho ăn. Vùng nông thôn, xa chợ, xa đường giao thông nên những chiếc bánh đơn giản ấy là những món quà vặt vô cùng hấp dẫn đối với bọn trẻ.

Rồi đến ngày tôi vào lớp 1, trở về sống cùng với ba mẹ, tôi có chút ngỡ ngàng trong ngày đầu tiên đến trường, nhưng rồi tôi cũng quen nhanh lắm. Nhà tôi ở cách nhà ngoại khoảng 15km, nằm bên kia bờ con sông Cái Lớn hiền hòa đầy ắp tôm cá, gần một cái chợ nhỏ và một ngôi trường với ba phòng học bằng cây lá - ngôi trường đã gắn bó với tôi suốt những năm tôi học cấp 1.

Cái chợ nhỏ là thế mà sáng sáng, các gánh hàng bày ra biết bao nhiêu là món: nào là bánh tằm, bánh bò, bánh chuối, nào là bánh ống, bánh mỳ, xôi ngọt,… rồi còn có bún, cháo, hủ tiếu,… được bán trong các cửa tiệm không thể không kể tới. Mỗi ngày một món, thay phiên nhau nên chẳng bao giờ thấy ngán, hay cũng là vì các hương vị bánh miền tây mình ngon quá chăng?

Bữa sáng trước khi đi học của tôi ngon lành như vậy đấy. Trưa về, ăn cơm nhà với những món dân dã, đơn giản nhưng hương vị thì không thể nào quên được. Cái xứ được mệnh danh là chim trời cá nước thì trong bữa ăn chính của gia đình không bao giờ có thể thiếu những món ấy cho được.

Ở Sài Gòn nói thế chứ, trừ gà vịt thuộc họ chim ra thì họa may chỉ thấy được con chim cút chiên bơ, hương vị nó thực sự quá tầm thường nếu so với thịt của những loài cúm núm, ốc cao, chằng nghịch, mỏ nhác, cò, diệc,… có thể rô ti, khìa, hay nướng, hoặc xào hành,…

Còn cá ư? Biết kể như thế nào cho hết? Phổ biến nhất vẫn là con cá chốt. (Có một điều tôi xin khẳng định: ở miền tây bạn không thể nào làm giảm lượng cá chốt đi được.) Cá chốt, nhất là trứng của nó, kho tiêu hoặc kho sả ớt đều ngon. Những loài cá khác, số lượng cũng không ít như: sặc bướm, rô đồng, trê vàng, lóc,,… cũng có thể làm ra những món vô cùng hấp dẫn. Cá sặc bướm con nhỏ hơn cá sặc rằn, chủ yếu dùng làm mắm. Cá rô đồng, cá lóc thì hấp, kho tộ, nấu canh chua,… Cá trê vàng thì chiên tươi hay nướng xiên và những loại khác thì còn nhiều cách chế biến ngon lành đáng xếp vào hàng đặc sản hết cả.

Có một món đặc sản mà hẳn ai cũng biết, đó là chuột đồng. Ở quê tôi, chuột đồng hay chuột dừa đều có đủ và con nào cũng cho món ngon. Thịt chuột thì làm món gì cũng đều hấp dẫn cả, từ món nướng, chiên, kho với củ hành tím, cho đến nấu canh chua bằng cơm mẻ.

Ăn no xong thì chơi, con nít nó như vậy mà. Những trò chơi của lũ trẻ như tôi ngày ấy đơn giản lắm và luôn tận dụng các thứ có sẵn. Chong chóng làm bằng lá dừa, cắm vào ống sậy mà vẫn quay đều, trái banh thắt bằng lá dừa cũng được đá và ném vào khung thành. Rồi những trò đuổi bắt nhau trên bờ hay dưới nước, nhào lộn khi tắm sông, tôi nhớ, nhớ lắm, không thể nào phai nhòa trong ký ức.

Còn nhiều kỷ niệm khác nữa mà nếu tôi kể ra chắc chắc các bạn phải đọc đến mai. Đó là những mùa lúa trĩu vàng trên cánh đồng; những lần tát ao bắt cá cuối mùa khô; những trò chơi còn nhiều lắm nhưng chưa kể; những câu hò, điệu lý, những khúc dân ca mà giai điệu của chúng vẫn mãi là một phần trong ký ức của tôi.

Những món ăn, những trò chơi cứ thế theo tôi lớn lên từng ngày. Từ lúc nhỏ theo ba ra đồng mót tìm củ năng đem về hấp đến khi lớn hơn, cầm nom cầm giỏ đi một buổi là có thể bắt vài ký cá đủ loại, đánh bẫy chừng dăm ba con cò, càng ngày những kỷ niệm càng gắn bó thì càng gần đến ngày tôi phải đi học xa nhà. Ban đầu là học cấp 3 ở thị xã, rồi lên TPHCM học đại học, tìm kiếm con đường thành công cho mình.

Mang theo bên mình những kỷ niệm thời thơ ấu, có dịp về thăm quê, tôi vẫn thường mời bạn bè phương xa về cùng, giới thiệu những món ăn dân dã nhưng với tôi là cả một niềm tự hào,- những món ăn miền tây chẳng nơi nào sánh được.

Một lần nào đó, mời bạn hãy đến thăm miền tây quê tôi để thấy tình người chan hòa hiếu khách và thưởng thức những món đặc sản miền tây.

Kiều Tuấn Anh
(Theo lophocvuive.com)
Chia sẻ: Google Bookmarks Yahoo Bookmarks Đăng lên ZingMe Đăng lên Linkhay Đăng lên TagVn Bookmarks lêb baibu
Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết
 

Thăm dò ý kiến

Đánh giá của bạn về phiên bản mới này?

Tuyệt vời

Tốt

Trung bình

Bình thường

Rất tệ

Bộ đếm

  • Đang truy cập: 304
  • Khách viếng thăm: 300
  • Máy chủ tìm kiếm: 4
  • Hôm nay: 52642
  • Tháng hiện tại: 2285192
  • Tổng lượt truy cập: 46252425