Mùa nước nổi, người lớn thì không có việc gì làm, chỉ đi giăng câu, thả lưới nên đời sống rất khó khăn. Còn bọn con nít thì vô tư vui mừng vì được tắm đồng (tắm sông hoài chán), câu cá, bơi xuồng hái bông điên điển, và đặc biệt là đi cầu khỉ, cây cầu được bắc lấy lối ra đường bởi nhà ai cũng bị nước ngập hết cả. Hồi xưa đâu có tiền mà mua cần câu, mỗi đứa phải đi xin lưỡi câu, dây gân, chặt cây tre làm cần, rồi tui hy sinh cắt chiếc dép lào làm phao cho cả lũ nên bị mẹ chửi quá trời. Ngày nào cũng đi câu cá mà không thấy chán, cá câu được thì buổi tối xúm lại kho quẹt, nấu cháo trắng ăn đơn giản vậy mà thấy rất ngon.
Thích nhất là đóng bè chuối đi tắm đồng. Một cái bè phải cần khoảng 5-6 cây chuối, mà tụi tui toàn đi chặt trộm chuối nhà người ta vì có nhà đứa nào trồng chuối đâu, hoàn thành chiếc bè cũng bị chửi te tua, nhưng cảm giác ngồi trên bè trôi lờ lững giữa cánh đồng thì vui hết biết. Mùa nước nổi rồi cũng qua và bà con lại chuẩn bị xuống giống xạ lúa, lại có dịp để đi tát đìa bắt cá. Cả đám rủ nhau kéo xuống đìa bắt hôi nào là cá rô, cá lóc, cá trê, cá chốt… và chia nhau chiến lợi phẩm đem về nhà, ăn không hết thì mần khô để dành.
Tới lúc cắt lúa thì đi dí cù bắt chuột, chèn ơi ngon nhất là món chuột muối sả rồi nướng mùi thơm của nó rất hấp dẫn. Lúa được cắt xong, người ta sẽ đốt gốc rạ, thế là có một cái sân rộng lớn để tụi tui chơi đá bóng. Buổi chiều nào, cả bọn rủ nhau ra đồng chơi đá bóng, gặp trời mưa xuống thì quần áo đứa nào cũng đen thui vì tro của gốc rạ gặp nước. Cũng vì trò đá bóng này mà có lần tui bị ăn đòn vì… tui là con gái. Mẹ tui suốt ngày nói “con gái con lứa gì mà tối ngày đi đồng riết đen như ‘miên’, mày đáng lẽ con trai mới đúng.” Tui chỉ biết cười trừ.
Có rất nhiều kỷ niệm thời thơ ấu mà tui không kể hết được. Bây giờ chúng chỉ còn là ký ức mà không bao giờ tui có thể quên. Một miền quê yên bình với hai mùa mưa nắng, một cánh đồng rộng lớn, một con sông chở nặng phù sa và một đám bạn hồn nhiên, vô tư lự.
Ý kiến bạn đọc