Con gái miền Tây không sợ rắn!

Đăng lúc: Thứ hai - 12/11/2012 14:40
Tôi ghé Cao Lãnh vào một chiều tháng tám mưa ngâu rả rích.

Theo anh bạn lênh đênh trên chiếc xuồng nhỏ, ngắm cảnh trời chiều. Cái thói thơ thẩn đầy thú vị. Một bức tranh hoàng hôn trơ trọi, chìm buồn man mác. Cây trọi lá. Đậu trên đó là con chim trọi đầu (chim gì không biết tên), ở phía dưới là một lũ ếch nhái cũng trọi đầu luôn. Gảy bài "Ếch đờn vọng cổ" mà buồn thỉu buồn thiu.

Nghề Ăn Mùa Nước Nổi.

Nghe đâu mùa này cá linh về đẻ nhiều lắm, có cả cá lóc, rô đủ loại. Nghe vậy chứ từ đâu nó về, làm sao mà nhiều vậy... thì tôi cũng không đặng biết! Mùa này ớn nhất là rắn! Chiều ra ngõ là nghe ngay tiếng có nhái kêu rít rít, lắng tai mon men lại gần, thì ối trời đất ơi - một con rắn đang siết con ếch bự! Hoảng quá không dám đi ra ngoài nữa.Trên ruộng nước thì rắn càng nhiều hơn! Lặn lên ngụp xuống, nhiều khi đi qua, nó ngóc đầu thè lưỡi cứ tưởng nó chào mình.

Đợt rày, thấy nhiều nhà làm trúm lươn. Hỏi ra mới biết mùa nước nổi là mùa kiếm bộn.

Tối đến được theo đứa bạn đi câu ếch. Câu ếch cũng giống như câu cá: móc mồi, thả câu, chỉ khác là chuẩn bị cần ngắn và mồi câu là cá, ốc bằm...Vậy là xong! Cần càng nhiều thì thu càng nhiều. Không thích câu thì đi bắt vậy! Tìm chỗ nào ếch kêu nhiều, lần đến và chụp?!

Con gái miền Tây

Bữa nọ, chèo xuồng hái bông điên điển về nấu canh chua - trên ruộng nước mênh mang - thì gặp ngay một em gái miền tây chèo xuồng hướng ngược. Mà nói nhỏ bà con nghe chứ con gái miền tây không được xinh lắm. Tôi nghe thằng bạn kể rằng con gái miền tây mộc mạc, chân quê. Không môi son, má phấn quần áo điệu đà đâu! Cũng chẳng có õng ẹo hay man lơn như mấy cô trên thành thị, vậy nên có bạn nào lỡ đem cái tiêu chuẩn người đẹp ấy để so sánh với con gái miền tây thì bạn sẽ hụt hẫng!

Tôi chào em. Đôi mắt hiền của em nở một nụ cười ngượng, khuôn mặt lấm tấm bùn và mồ hôi. Mà em í khó lắm đấy! Hỏi tên không nói, hỏi nhà cũng chỉ cười mà nào tôi có chút đùa chi đâu?!

Tôi hích anh bạn chèo xuồng lại gần - lúc đó cũng không biết làm chi nữa - chỉ muốn được làm quen, được nghe giọng nói, được trò chuyện một chút thôi. Em cười. Trò chuyện một hồi mới biết em đi đặt nơm về, cái chiều nước nổi coi bộ em thích thú lắm. Sẵn hỏi, có câu được cá không em? Mỉm cười, lấy ngay từ giỏ ra một con rắn vàng khè khoe "chiến lợi phẩm"!!!!

Mà nghe con gái xứ này không biết sợ rắn là gì, rắn nước, rắn bông súng ngoài đồng không kể, đến cả rắn lục đuôi xanh đuôi đỏ - nghe em kể - xem ra cũng bình thường: “nó sinh sôi nảy nở nhiều, lắm khi những mái nhà tranh sột soạt tiếng rắn kêu, bò, trườn hay khè lưỡi mà dân miền tây chỉ xem đó như chuyện đùa.”

Thấy tôi mặt mày xanh lét, em còn "dã man" hơn:

- Sở trường của em là đi câu rắn (mãi sau này tôi mới biết câu rắn ra sao).

Nghe em nói nhiều, kể nhiều điều về cánh đồng này, dòng sông, mái nhà tranh nếp lá mà thấy thương em quá!

Lát sau, tôi cũng biết được tên em,và bất ngờ hơn được em mời đến nhà chơi - nghe em bảo “phải đi qua mấy cây cầu tre, cầu khỉ khó lắm”, nhưng tôi đáp rằng “anh không ngại!!!”

Thế rồi... thế rồi sau đó, thôi không kể nữa, chắc mọi người cũng đã hiểu!

Hai Ba
(Theo lophocvuive.com)
Chia sẻ: Google Bookmarks Yahoo Bookmarks Đăng lên ZingMe Đăng lên Linkhay Đăng lên TagVn Bookmarks lêb baibu
Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết
 

Thăm dò ý kiến

Đánh giá của bạn về phiên bản mới này?

Tuyệt vời

Tốt

Trung bình

Bình thường

Rất tệ

Bộ đếm

  • Đang truy cập: 191
  • Khách viếng thăm: 190
  • Máy chủ tìm kiếm: 1
  • Hôm nay: 42292
  • Tháng hiện tại: 2487182
  • Tổng lượt truy cập: 48861309