Tỉnh giấc phù du

Đăng lúc: Thứ tư - 30/01/2013 09:33
(VNTG) Chiều, chưa tới giờ chị đi thể dục thì trời đã mưa. Mưa kéo dài đến nửa đêm chưa dứt. Mưa đến thật nhanh, mới thấy mây đen xuất hiện bên kia vòm cầu thì những hạt nước đã rơi lộp bộp, lốp bốp trên mái nhà, cứ như có ai cầm từng nắm sỏi quăng mạnh xuống mái tôn vậy.
Minh họa: Lê Hồng Thái

Minh họa: Lê Hồng Thái

Rồi tức thì, tiếng ào ào, ràn rạt, rầm rập hung hãn, dữ dội như hàng trăm ngàn ngọn roi quất mạnh xuống mái tôn. Chưa bao giờ chị nghe tiếng mưa rào thét kinh khủng như vậy. Chị thấy con người thật nhỏ nhoi trước cơn thịnh nộ, giận dữ của trời đất. Không phải chỉ những ngày bão tố mới có những trận mưa như vậy, mà những ngày thường tiếng mưa cũng lấn át mọi âm thanh, cũng gào thét chói tai như vậy. Ngày đầu đến mướn ngôi nhà này chị đã mừng vì tuy nó nằm ngay dưới dạ cầu nhưng không nghe tiếng xe; xế chiều còn được hưởng bóng mát của nó. Khi trận mưa đầu tiên đến chị mới nếm trải thế nào là ở dưới gầm cầu. Chiều chiều đi bộ trên con đường đá đỏ dọc theo dạ cầu, chị thấy những chỗ trũng hình tròn nằm cách đều nhau. Nhìn lên cầu, chị lại thấy hàng ống tròn chạy dài theo lan can, cũng cách đều nhau như vậy. Chị không nghĩ gì cả, cho đến khi đám mưa Nam đầu tiên xuất hiện. Mưa, những cái ống đó đổ xuống những cột nước. Vô số cột nước ào ào tuôn xuống, rồi bị gió xé ra thành những cây roi quất mạnh xuống mái nhà. Nên tiếng mưa giống như có hàng trăm bàn tay đang nghiêng thùng đổ nước xuống vậy. Mà mưa ở đây cũng thật lạ, cứ vài phút lại gào thét, giãy nảy như đứa trẻ bị giật đồ chơi, rồi nín bặt. Vừa tạnh lại mưa. Tiếng mưa, tiếng gió hú, tiếng cành cây quất lên mái tôn như muốn lật tung ngôi nhà. Chị sợ hãi khi nghĩ đến cảnh một tấm tôn bị lật lên. Ai sẽ giúp chị đây? Từ ngoài đường cái chạy vào chỉ có cụm nhà này. Cụm nhà cách bờ sông chừng 100 mét. Chung vách với chị là gia đình anh chị Tám, nhưng họ đã đi đâu đó từ chiều hôm qua. Bên kia con hẻm là nhà anh hai Chí, phía trong một chút là gia đình chị Hữu chủ nhà. Mọi người đã tắt đèn từ lâu rồi. Đứa cháu trai sống với chị sau kỳ thi đã về quê xả hơi mấy ngày nay. Chị chìm trong cô đơn, trong sợ hãi. Chị muốn ngủ cũng không thể ngủ, đọc sách không được, xem tivi càng không được; tiếng mưa hung hãn thống trị tất cả. Chị nhìn ra cửa, nước lại tràn vào nhà. Những vệt nước màu vàng đục như con rắn bò chầm chậm trên nền xi măng trắng mốc. Chỉ mấy phút sau nước đã chiếm lĩnh toàn bộ khoảng trước của căn nhà. Chị lấy thau, lấy mo nhựa tát, vét không cho nước tràn vô phòng thằng cháu và chỗ chị ngủ. Càng tát nước lại càng nhiều hơn, thì ra miếng giẻ nhét cái lỗ thủng ở góc tường bị bung ra. Chị lấy búa, lấy cây đóng nêm chặt lại, rồi lại tát. Tiếng tát nước sành sạch, tiếng mo nhựa cà xuống nền xi măng ràn rạc lẫn trong tiếng mưa. Vừa tát cạn lại mưa, nước lại tạt vào cửa, chảy vào nhà. Chị mệt mỏi buông thau chậu, lấy những thứ phải tránh nước chất đầy lên bàn, rồi buông mùng, tắt đèn. Chị nằm đó chong mắt chờ cơn mưa tạnh.

Rồi chị thiếp đi lúc nào không biết. Giấc ngủ chập chờn mộng mị đưa chị về với cái thời huy hoàng và sau đó là đổ nát. Chị thấy lại những ngày gia đình chị sống trong ngôi biệt thự giữa trung tâm thành phố. Ngôi biệt thự rộng lớn có hoa kiểng, hòn non bộ và các pho tượng mỹ nữ ở phía trước; phía sau là khu vườn nhỏ có mái che bằng dây leo. Lối đi rải sỏi trắng, bốn mùa đều có hoa nở và đầy ắp tiếng chim. Những chiếc lồng chim to, đẹp, nhốt những chú chim cũng thật đẹp, thật kiêu sa, nhưng chỉ được nhảy nhót trong cái không gian chưa đầy 0,6 mét vuông. Chiều chiều chị hay một mình ra vườn, ngồi trên chiếc ghế xích đu ngắm những chú chim và thầm tội nghiệp chúng. Ở góc vườn còn có một cây đa rất lớn với những chú sóc xinh xắn, những chú khỉ siêng làm trò. Có thể nói, nhà chị không thiếu thứ gì, chỉ thiếu sự ấm áp. Chồng và hai con của chị, mỗi người có một vương quốc riêng trong ngôi nhà ấy. Đi làm về là họ vào phòng, đóng cửa lại, chị chỉ được gặp họ trong những b