VNTG- Chiến mò mẫm sửa chữa chiếc Min-xcơ bùn đất đỏ quạch, ra sức đạp máy mấy chục lần toát mồ hôi chiếc xe vẫn ỳ ra như trêu gan. Anh bực mình lau đôi tay đầy dầu mỡ, bỏ vào quán bà Tám ngồi nghỉ. Đang xắt chuối cây cho vịt ăn, bà Tám quay sang hỏi:
- Từ sáng giờ mày chở khách khá không?
Chiến thở dài nhìn mặt trời đang xuống thấp, nghiêng ngó qua căn nhà lợp lá bên kia đường:
- Chán quá bà Tám ơi! Bữa nay đen quá, được có bảy tám ngàn đồng, muốn bỏ nghề xe ôm phứt. Nhưng biết làm gì bây giờ?
Thấp thoáng bóng chiếc áo hồng bên rào dâm bụt, mắt Chiến sáng lên, lên tiếng gọi to:
- Cô Đào ơi!
Người đàn bà trạc tuổi bốn mươi, vóc dáng đầy đặn, trông vẫn còn xuân sắc, nhoẻn cười bước qua, lấy ở mâm kẹo bánh hai cây cốm nếp, đưa Chiến một cây:
- Mặt ỉu xìu thế kia chắc ế khách rồi. Ăn dằn bụng miếng bánh đi!
Chiến cầm cây cốm nói mát mẻ:
- Thân tôi lam lũ ế khách là phải, làm sao được kẻ đón người đưa như cô! Hồi đêm hôm đi chơi công viên thị xã với Bảy Mập lái heo, chắc cô vui lắm?
Liếc bà Tám đang lom khom cho vịt ăn, Đào nguýt dài:
- Ủa… vụ này lạ nghen! Tôi làm gì mặc tôi, mắc mớ chi tới anh mà anh thở ra giọng ngậm ngùi, cay đắng vậy?
Chiến trầm ngâm nhìn khói thuốc:
- Tôi buồn nói thế thôi quyền gì dám trách cô?
Đào đổi giọng an ủi:
- Anh nghĩ thương giùm tôi, một thân một mình, chồng theo vợ bé từ lâu, con gái gả chồng xa xứ, chuyện tình cảm riêng tư trống vắng, ai thật lòng bù đắp cho tôi? Còn anh dù sao cũng đủ đôi đủ bạn…
Chiến nghe lời dịu ngọt chân tình thấy dịu lòng, định ngồi nhích lại gần người phụ nữ thì vừa lúc bà Tám bước vào. Đào trả tiền cốm, nhét vội tờ bạc mười ngàn vô túi áo Chiến, cười nói lớn tiếng khỏa lấp:
- Trả tiền xe hôm nọ, tôi sợ mang nợ lắm!
Chiến ngượng nghịu đưa tiền trả lại Đào:
- Chỗ quen biết, tôi chở giúp cô thôi!
Đào xua tay, bước nhanh ra cửa:
- Tôi nói trả là trả, tiền bạc phải sòng phẳng. Thôi tôi về lo cơm nước, chiều anh không về nhà thì qua tôi ăn cơm, tối muốn ngủ giữ quán giùm bà Tám thì ngủ!
- Chớ tôi còn chỗ nào khác để ngủ hay sao?
Nhìn theo bóng người đàn bà vừa đi khuất, dáng chắc đậm đầy sức sống, Chiến thở dài nói với bà chủ quán:
- Hoàn cảnh cô Đào thật đáng thương quá, phải không bà Tám?
Bà Tám móm mém cười:
- Mày chạy xe ôm không tìm bắt khách, cứ đậu miết ở đây chờ thời, coi chừng tao bị vạ lây. Mày nghĩ vợ mày cũng thương con Đào như mày vậy hay sao?
Đúng như lời cảnh báo của bà Tám, ba ngày sau vợ anh xe ôm tìm tới đúng “bến đỗ” của Chiến, sau một hồi nặng nhẹ trách móc Chiến, thấy chồng vẫn sầm mặt im lặng, chị ta nổi xung:
- Tôi phải qua coi con… Đắc Kỷ đó bóng sắc cỡ nào mà mê hoặc anh đến mức như vậy. Anh đã không về nhà hai ngày nay rồi.
Chiến cố tìm cách thanh minh:
- Chuyện làm ăn ế ẩm tôi buồn đi đây đó tìm phương cách khác. Bà làm tôi bực mình, tôi đi theo luôn tụi bạn phụ hồ xây dựng cho yên thân - Ngưng một chút rồi Chiến nói tiếp - Nói gì tôi thì nói, hồ đồ đụng chạm tới người ta là không yên được với tôi đâu nghen!
- À, anh mặt dày mày dạn bênh vực nó hả?
Vợ Chiến qua bên đường vừa xỉa xói mấy câu thì Đào bước ra đáp trả lại điềm tĩnh, cứng cỏi:
- Tôi cùng là đàn bà nên không giận chị đâu, chị nghe người ta đơm đặt, vẽ chuyện chị tới đây chớ gì? Nếu tôi cũng tự ái, nóng nảy như chị thì sao đây?
Đang cơn giận vợ Chiến định phản ứng nhưng Đào đã nhẹ nhàng nói tiếp:
- Chị nghe tôi nói hết đã, có bà Tám, chú Mười, cô Nhạn ở đây làm chứng giùm, thấy anh Chiến vất vả lo cho vợ con dạo sau này chạy xe ế khách, ăn uống thất thường, thỉnh thoảng tôi có mời ảnh bữa cơm, không có tình ý gì đâu. Bà Tám thấy đúng vậy không?
Bà Tám bối rối gật đầu. Vợ Chiến đã hơi bình tâm chịu để cho Đào cầm tay. Đào thừa cơ nhẹ giọng nói tiếp:
- Chị vô nhà tôi uống nước nói chuyện, rồi chị em sẽ hiểu nhau hơn. Tôi một thân một mình, không bị ràng buộc chuyện vãn với đàn ông có phần tự nhiên, dễ dãi khiến nhiều chị em hiểu lầm. Nói thiệt với chị, nhiều người đàn ông góa vợ, nhà khá giả gạ gẫm chấp nối với tôi tôi còn chưa chịu.
Hai người đàn bà vào nhà chừng nửa giờ thấy vợ Chiến sánh vai Đào trở ra, nét mặt dịu hẳn:
- Mai mốt kêu ông Chiến chở lại tôi chơi cho biết nhà…
Đào tươi tỉnh gật đầu, liếc cái nhìn sắc lẻm sang Chiến đang bực dọc ngồi bó gối trước quán bà Tám. Vợ Chiến rụt rè lại gần chồng:
- Đưa tui về được không?
Chiến gạt chống xe, giả lả:
- Nghề xe ôm sống kiểu bến gió cầu sương, tôi có miếng đất này làm chỗ quen biết làm ăn. Thôi bây giờ bà hiểu ra rồi, bỏ qua hết đừng quậy tôi nữa nghen?
Vợ Chiến xẻn lẻn ngồi sát vào chồng, chiếc Min-xcơ chạy xa rồi bà Tám cười nói với những người chung quanh:
- Thấy nhỏ Đào ngoại giao khéo chưa? Đàn ông lơ mơ gặp nó hồn xác dễ bay theo mây theo gió lắm!
Sau vụ đó độ mươi ngày, chẳng biết ma xui quỷ khiến ra sao hai vợ chồng Chiến cùng “con ngựa sắt” già nua bay tuốt ra Vũng Tàu làm cho một ông thầu xây dựng một khu chung cư. Đó là về sau người ta mới biết được, còn khi ấy vợ Chiến bôn ba tìm chồng cả tuần lễ không ra tông tích, cho đến lúc có thư của Chiến gởi về mới chịu phép đợi chờ. Ngày trở về sau gần hai tháng giang hồ, anh cựu xe ôm đưa vợ ba trăm ngàn, giao sửa chiếc Min-xcơ tơi tả mất hơn trăm ngàn. Rồi nhân có ông chú vợ ở Cà Mau ghé thăm, Chiến xin theo luôn nhận chân bảo vệ đầm nuôi tôm. Vợ Chiến ấm ức nhiều điều cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt cho yên nhà yên cửa!
Buổi tối mọi người tụ họp tại quán bà Tám, ai nấy cười từng chập khi nghe Đào kể lại chuyện. Cô không che đậy, e dè như thói thường những người phụ nữ khác, kiểu người ruột để ngoài da nói huỵch toẹt ra hết cả, hư thực lẫn lộn:
- Mình tính ra ngoài ấy kiếm đại ông nào tình cảm một chút để chia tay ông Chiến cho rồi, có khi giúp được cả ông ấy nữa. Ai dè mới quen sơ sơ một chú “cai”, thân mật đôi chút ông Chiến lại sinh sự, tối ngủ ở lán trại xây dựng Chiến mò qua đòi “tâm sự”, tôi cự không chịu, sáng ra lúc đang làm phụ hồ thằng chả bỗng nổi khùng tuyên bố tụi này chỉ là họ hàng giả hiệu, thật ra là bồ bịch với nhau. Chết cửa tứ không?
Cô Nhạn bụm miệng cười:
- Anh Chiến nói vậy cho rõ ràng ra, như vậy là đúng quá rồi còn gì?
- Sao lại đúng? Thằng chả tuyên bố tôi là bồ ruột, thằng nào lạng quạng sẽ cho ăn… xà-beng.
Bà Tám hỏi:
- Rồi bây làm nơi đó lâu không?
- Dạ, phải đổi chỗ ba lần! Đi đâu ông Chiến cũng kè sát, thấy… thương thương nên không nỡ dứt, đi đâu cũng có đôi có cặp, làm con nhỏ xách hồ, bưng gạch mấy tháng trời chẳng tìm được tấm chồng!
- Thì đuổi thằng Chiến về với vợ con, mình lo thân mình.
Bỗng dưng Đào ngồi thừ ra, nói như để riêng mình nghe:
- Anh Chiến thật thà, tốt bụng, chăm lo con từng chút mà chưa bao giờ vịn vào hoàn cảnh để làm ngặt hoặc lợi dụng con. Tình cảm của ảnh con biết… Mà thôi bà Tám ơi… thà như vậy mới bền, mới nhớ…
Mọi người chợt yên lặng nghe tiếng phụ nữ ru con ở nhà bên, giọng trầm buồn man mác…
“Ngó lên Châu Đốc, Vàm NaoThấy buồm đang chạy…Ầu ơ…Thấy buồm đang chạy… như dao cứa lòng…”
Ý kiến bạn đọc