Ăn sáng xong,vợ đến trường, con đi học, y khoan khoái ngồi nhấm tách cà phê sữa bột, bật ti-vi lên xem. Đài truyền hình Long An đang chiếu phim tài liệu về bắc cực. Trên màn hình hiện ra những cảnh tuyết trắng phau phau tinh anh, lạnh giá; những chú gấu lững đững dạo chơi thật yên bình.
Hắn ao ước có một ngày được nằm ưỡn ra giữa miền tuyết trắng một mình một ta giữa đất trời, xa cách mọi lụy phiền, thong dong tự tại như những chú gấu trắng.
Di động trên kệ sách bỗng đổ nhạc, tưởng có người gọi đặt hàng, hắn mừng rơn chộp lấy. Một giọng ngọt ngào thỏ thẻ: Em đây. Sáu giờ. Chỗ cũ…
Hắn cắt ngang, ngồi thừ xuống ghế, như có ai vừa đánh một đòn vào giữa ngực. Cái cảnh ướt át, mát thơm, nhẫy nhờn, láng mướt, trơn trợt, quấn quít hiện ra làm đầu óc y mụ mẫm dạy khờ. Y rùng mình như thần chết vừa điểm mặt. Không, không thể như thế mãi. Đã bao lần y dứt khoát với cô nàng. Mỗi lần như vậy, cô ta lại khóc lóc, tỉ tê: lòng em tan nát, đời em cay đắng, anh đã cho em biết bao ngọt ngào, biết bao yêu thương tin cậy, anh nỡ bỏ em bơ vơ…
Lúc ấy trông cô ta thật thảm hại. Ngọt ngào, liếm mật trên dao tóc máu, ngọt ngào cái nỗi gì. Anh đã suýt mất mạng, mất vợ mất con, thân bại danh liệt vì cái nỗi ngọt ngào ấy. Anh biết quá mà.
Nhớ lần ấy anh đem tặng cô giáo mấy nải chuối vườn nhà, chỉ mong bày tỏ lòng biết ơn và có ý gởi gắm cô quan tâm đến thằng con nghịch ngợm tày đình.
Chả hiểu nổi, ngày hôm sau, cô giáo tặng quà cho anh và hẹn sẽ có dịp nói chuyện dài hơn. Cái gì đó đến sẽ đến. Một bên vợ lạnh như nước đá, một bên cuồng nhiệt khát khao, chồng con say xỉn, cay nghiệt phụ rẫy, ắt sẽ tìm đến nhau. Cái ngày đầu tiên đến với nhau, hệt như những kẻ ăn mày chết đói từ muôn kiếp, hai người quấn nhau mấy giờ liền, hôn hít không chừa một chỗ nào trên cơ thể. Về đến nhà, cả hai nằm liệt giường liệt chiếu mấy bữa lê mê.
Tỉnh dậy người nổ tung như xác phác. Có cái gì đó rạn vỡ, đứt rời làm anh bứt rứt không yên. Anh chạy đến sư phụ, vừa vào cửa đã bị quát: Ai? Dạ con! Con là ai? Suốt một buổi mặt ngài lạnh như tiền.
Về nhà anh uống rượu suốt ba ngày, thể lực cạn kiệt suýt chết, vô nước biển không kịp là tiêu đời. Niềm tự hào của một thằng đàn ông quanh minh chính đại đã bị hạ gục, hết dám ngẩng cao đầu.
Lần thứ hai gặp lại, anh cạo đầu trọc lóc, để răng cửa trống lóc, làm cô nàng kinh ngạc tột cùng. Anh khóc ròng, nói trong làn nước mắt ràn rụa: anh thương em lắm, nhưng không thể, không thể được nữa… Cô nàng thốt lên những lời làm anh đau đớn, buồn thương không chịu nổi. Nè, đừng nói cạo đầu rồi em không thương nữa. Em đâu sợ xấu! Lâu lâu em mới tìm được người em thương, hãy để em thương! Anh chỉ biết giương cờ trắng đầu hàng.
Anh như con gấu say mật, càng liếm càng đòi hỏi, ngọt nữa, ngọt hơn nữa. Có những lần gặp nhau, sáng ra thấy trên môi nàng xước một vết tím dập da non, anh càng thấy yêu thương đến mê muội. Cô nàng khao khát yêu đương đến cuồng nhiệt, mỗi lần gặp nhau chưa chi đã vít đầu anh xuống hôn lấy hôn để. Nàng lo cho anh từng miếng ăn miếng uống, tặng cho anh những món quà đắt giá không ngờ. Suốt ngày anh cứ bị ám ảnh bởi hình bóng cô nàng, nhỏ xíu, xinh xắn như một con búp bê, anh ẵm trên tay dễ dàng như ẵm một đứa bé khác xa với bà vợ khổng lồ của mình.
Tất cả những điều đó đã dần dần biến anh thành một kẻ si tình mông muội, hết đường quay lui. Tất cả những điều đó đã biến anh từ một chàng trai hiền lành, chân thật, tự do, phóng khoáng như chiến sĩ giang hồ, thành một kẻ ham mê nhục dục đến điên rồ, man dại.
Có những lúc anh đi đến nửa đêm mới về, thấy mẹ con vẫn còn thức đợi. Có lúc anh đi mang theo chìa khóa cửa, về đến thấy mẹ con nằm ngủ trước hiên nhà, vừa đói khát vừa bị muỗi cắn nát mình nát mẫy. Lòng đau như cắt nhưng anh vội quên ngay để chìm vào giấc ngủ đầy mộng mị đê mê.
Hai người càng dấn sâu vào cơn mê, trước mặt mọi người vẫn nồng nàn liếc mắt đưa tình, không cần giấu diếm. Cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Thiên hạ xầm xì bàn tán riết cũng lọt đến tai chồng nàng. Thấy vợ cứ đi đứng thất thường, y nổi cơn làm dữ. Y gọi điện báo cho vơ anh biết mọi chuyện. Vợ anh sẵn bệnh cao huyết áp, nghe tin ngất xỉu chỗ nhà thương.
Loáng có một ngày, tất cả đều thay đổi, từ ngọt ngào đam mê ngây ngất, giờ rối beng, rối mù, ân hận, lo âu, xấu hổ. Cả hai tạm thời dang ra. Như đứa trẻ bị cắt sữa, anh thấy cô đơn buồn tủi, xót xa tiếc nuối. Đi đâu vè, nhìn thấy ánh mắt hững hờ lạnh nhạt của vợ con, anh không thể nào chịu nổi. Chuyện làm ăn thất bại ê chề vì không còn bụng dạ để tâm đến. Anh như kẻ thất tình, thất chí, lao vào men rượu như cuồng như dại. Ngày qua ngày, rượu sớm lôi rượu chiều, rượu chiều kéo rượu tối, anh chỉ uống su6ong không cần mồi màng gì cả. Uống rượu tiêu sầu, chỉ cần nhấm nháp nỗi buồn. Dần dần thân hình anh tiều tụy, hốc hác, bước đi từng bước như đàn bà đẻ vừa ở nhà thương mới rước về.
Cho đến một lần, sau bảy ngày liền, nốc rượu bí tỉ, bọn bợm nhậu khiêng anh về trả cho chị các xác không hồn, mềm nhũn không còn biết trời đất gì nữa. Suốt một ngày đêm vật vã, quằn quại, không ăn không uống, anh gần như đã chết lâm sàng thật sự. Chị hối hả chở anh đi cấp cứu. Mất điện giải, suy tim độ ba, thể trạng cạn kiệt, bác sĩ lắc đầu, hai mẹ con khóc thảm thiết.
Không hiểu sao anh vẫn sống, bình phục trở về nhà nghỉ ngơi yên ổn. Nằm liệt giường liệt chiếu, ba ngày sau, anh trở dậy như người mất hồn. Như vẫn còn trong mơ, anh chắc lưỡi hít hà luôn mồm lẩm bẩm: chà… chà… Vẫn còn sống, vẫn còn sống đây. Nhảy khỏi giường, anh giành lấy thau quần áo dơ từ tay chị, háo hức giặt lấy giặt để, dù chân tay vẫn còn run bần bật.
Từ đó, anh như người khác hẳn, suốt ngày ở nhà quấn quít với vợ con, chăm chút việc nhà từng ly từng tí, thậm chí anh cọ rửa từng cái nút chai, nhặt từng cọng rác ngoài sân.
- Anh ơi, lấy rổ hái cho em mớ mồng tơi!
Nghe vợ mượn, anh háo hức chạy liền. Đứng hái từng chiếc lá mộng tơi xanh biếc lấp lánh dưới ánh nắng ban mai, lòng anh tràn ngập một niềm vui thanh thản, chỉ muốn reo lên: trời ơi, còn sống đây, được hái mồng tơi cho vợ nấu canh, sung sướng quá trời ơi!
Cái niềm vui thanh thản ấy, được sống với chính mình, với những điều bình dị, thậm chí tầm thường quanh mình là niềm vui cao cả mới lạ nhất anh vừa cảm nhận được. Anh đã đọc được những điều bình dị tầm thường có cả những điều phi thường, mà nghị lực của một con người, không phải là người chân chính can đảm, không thể nào đón nhận được. Để đổi lấy niềm vui ấy, anh đã trả giá bằng quá nửa đời người, suýt đã mất cả mạng, suýt nữa thân bại danh liệt. Cho dù có phải chết anh sẽ không bao giờ đánh đổi nó với bất cứ điều gì, dẫu có đáng giá ngàn vàng. Hồi tưởng lại đoạn đời đã qua, anh cứ cảm thấy mình giống như con chó ngao lang thang xó chợ đầu đường, nghĩ tới mà rùngmình.
Ý kiến bạn đọc