mình ta ngồi với thời gian
cà phê từng giọt nhỏ tràn buổi trưa
hình như trong nhặt trong thưa
là man mác chút hương vừa rất sen
mình ta ngồi với không quen
cà phê từng giọt lỏi len tìm người
hình như trong khóc trong cười
hạt non chúm chím ngỏ lời trêu nhau
mình ta ngồi với trước sau
cà phê từng giọt tan vào trống không
hình như ngoài ấy cánh đồng
ta còn nguyên những sắc hồng bao dung
mình ta ngồi với tận cùng
tận cùng lần nữa rủ bùn nở hoa.
Hữu Nhân Tạp chí Văn nghệ Đồng Tháp mình ta ngồi với thời gian
(Theo Văn nghệ Tiền Giang số 104)
Chia sẻ:
-
Đang truy cập: 348
-
Khách viếng thăm: 341
-
Máy chủ tìm kiếm: 7
-
Hôm nay: 57759
-
Tháng hiện tại: 1095382
-
Tổng lượt truy cập: 63324350
Ý kiến bạn đọc