Chỉ duy nhất ở miền Tây Nam bộ mới có mùa nước nổi lãng mạn và trữ tình, bắt đầu từ tháng 9 đến tháng 11 hằng năm. Những năm gần đây, nhiều tuyến du lịch khám phá mùa nước nổi đã được mở ra để đón khách từ mọi miền đất nước.
Một bữa nào đó, chợt thấy mình là người miền Tây, lại làm báo, mà rất ít hiểu biết về miền Tây, giống in như một người con cứ mãi rong chơi đâu đâu, lâu lắm không thèm về quê mẹ, hoặc nếu có cũng chỉ đáo qua. Vậy là cứ mỗi khi có dịp, tôi lại “kiếm cớ” một chuyến đi…
Phiên chợ đó sinh ra vốn không đặt nặng chuyện bán buôn lỗ lãi, nhưng nó vẫn tồn tại dễ đến cả vài trăm năm. Đó là chợ đình Bích La ở Quảng Trị.
Thập kỷ đầu tiên của thế kỷ 20, Hà Nội vẫn chưa có rạp chiếu bóng. Tuy nhiên, sau Chiến tranh thế giới thứ nhất, tại khách sạn Métropole người ta đã chiếu phim phục vụ khách nghỉ ngơi ở đây tại quầy Grand café.
Là cánh rừng ôm trọn ba đỉnh núi cao nhất thuộc dãy Ba Vì: đỉnh Vua, đỉnh Tản Viên và đỉnh Ngọc Hoa, vườn quốc gia Ba Vì không những lưu giữ nhiều huyền thoại từ thời lập đất, lập quốc mà còn là một thế giới đại ngàn xinh đẹp với hệ thống động thực vật muôn điều kỳ thú.
Hàng phượng, cây me, cây sấu, cơm nguội, xà cừ… không chỉ đơn thuần là cây xanh che phủ trên các dãy phố Hà Nội, mà còn gắn liền với tuổi thơ của nhiều thế hệ.
Chiếc canô khởi hành từ bến tàu ở Năm Căn lướt nhanh tựa mũi tên lao vào vùng nước mênh mông bát ngát. Chẳng mấy chốc, ngoái lại, bờ xuất phát chỉ còn là một đường kẻ nhạt.
Quần đảo Cát Bà đa dạng và hiện hữu rất nhiều điều thú vị, vậy mà thật tiếc cho tới nay vẫn ít được du khách biết tới. Trong khi đó, quần đảo với 367 đảo này vốn rất đẹp về cảnh quan, đa dạng sinh thái và luôn hứa hẹn những chương trình du lịch mạo hiểm, dã ngoại đầy mới lạ.
Có mặt ở Sài Gòn gần hai thế kỷ nay, nhưng cây me đã chứng kiến bao thăng trầm của thành phố này.
Vào những năm đầu khi Sài Gòn vừa bị đánh chiếm (1863 – 1865) và còn nằm dưới quyền cai trị của các đô đốc, thì Hải quân Pháp đã trồng hàng loạt cây me. Những cây me của các đô đốc, có người gọi như vậy, đã đánh dấu những năm tháng đầu tiên của nhà cầm quyền thực dân trên đất Việt Nam cách đây hơn một thế kỷ. Đến giờ nó vẫn còn in bóng mát trên nhiều đường phố Sài Gòn.
Nhiều truyền thuyết về vua Gia Long - Nguyễn Ánh thực hư khó biết, nhưng có những câu chuyện mang tính ngẫu nhiên có thể giải thích được, như chuyện cá sấu cản đường, rái cá nâng thuyền…
Riêng chuyện đại hồng chung chùa Sắc tứ Linh Thứu giúp ông trốn sự truy đuổi của Tây Sơn vẫn còn gây nhiều tranh cãi.
Lịch sử 300 năm với công cuộc di dân, khai hoang mở đất, phát triển kinh tế vùng đất mới phía Nam, Sài Gòn từ buổi ban đầu đã giữ vị trí trung tâm kinh tế. Những cơ sở kinh tế quan trọng đầu tiên đều được xây dựng trên đất Sài Gòn.
Giếng nước ngọt ngay giữa khuôn viên Lăng Hoàng gia, vùng đất bị nhiễm phèn mặn của TX. Gò Công được cho là báo hiệu điềm lành, bắt đầu của dòng họ hoàng tộc.
Đoàn Bắc - một kiến trúc sư ở Hà Nội đang sở hữu một bộ sưu tập ảnh cổ về Sài Gòn, được chụp trong khoảng thời gian từ 1860 đến 1909. Theo nhận định của nhà sử học Dương Trung Quốc, đây là những bức ảnh cổ nhất về Sài Gòn mà chúng ta được biết đến.
1. Người dân Bắc bộ thời phong kiến sống trong các làng xã đã từ lâu hình thành những chợ phiên nhất định. Có thể kể đến chợ làng, chợ tổng, chợ huyện, chợ tỉnh và một cái chợ lớn trung tâm đó chính là Hà Nội, được gọi là Kẻ Chợ. Chữ “Kẻ” có nghĩa là vùng đất, miền đất. Khái niệm Kẻ Chợ cũng đồng nghĩa với sự văn minh nào đó, nên Kẻ Chợ còn được gọi là Tràng An.
Trong nhiều tài liệu của các tu sĩ đến truyền giáo hoặc có đi qua lãnh thổ Việt Nam còn lưu lại đều khẳng định Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam.
BÀI 1: Chủ quyền qua tài liệu tôn giáo
Trải qua một quá trình lịch sử lâu dài, rất nhiều địa danh của đất nước đã được gắn với con rồng - loài vật đứng đầu tứ linh. Hình tượng con rồng là một hình tượng quen thuộc trong đời sống văn hóa - tâm linh của người Việt Nam từ cách đây hàng nghìn năm. Bởi vậy, trải qua một quá trình lịch sử lâu dài, rất nhiều địa danh của đất nước đã được gắn với loài vật đứng đầu tứ linh (long, li, quy, phượng) này dưới dạng tên Hán Việt hoặc tên Nôm.
Chợ Bà Quẹo tọa lạc trên đường Trường Chinh (đường Lê Văn Duyệt nối dài cũ, sau 30-4 đổi là Cách Mạng Tháng Tám, sau lại đổi là Trường Chinh), đoạn gần ngã ba Âu Cơ, thuộc phường 14, quận Tân Bình.
Theo tài liệu khảo cứu của Nhà văn Sơn Nam thì kỹ thuật dùng phảng phát cỏ làm ruộng thay cho cày bừa xuất hiện cách nay khoảng 200 năm và chỉ có tại vùng đất Nam bộ. Người làm ruộng nghĩ đến một kiểu dao để chém cỏ được nhiều hơn. Ngồi mà chặt thì thất sách và mỏi lưng. Đứng mà chặt thì không sát gốc, cỏ mọc trở lại. Muốn cho cỏ chết, phải chặt ngay gốc, dưới mí nước để gốc cỏ bị thối luôn. Do đó cần đến một loại dao dài; mà muốn chém cỏ trong tư thế đứng thì cán dao phải bẻ cong lại. Vì thế cây phảng xuất thân từ một loại dao, được đúc kết kinh nghiệm đầy sáng tạo của cha ông ta trên bước đường chinh phục vùng đất mới.
Ở nhà quê, sau nếp nhà, trái bếp là đến cầu ao. Chưa có cầu ao kể như chưa khép kín một thế giới riêng biệt, thiếu một sự cân xứng mang tính phong thủy.
Đi xa về gần, nếu là dân quê, không bao giờ vào nhà ngay nếu chưa qua cầu ao khỏa chân. Tuy chỉ là một vật dụng đơn giản nhưng cầu ao lại nói được rất nhiều điều về gia phong, gia thế của chủ nhân nó.
Miền Nam, đặc biệt là khu vực đồng bằng sông Cửu Long, người Việt và người Khmer sống chung với nhau,văn hoá đã ảnh hưởng qua lại lẫn nhau. Điều đó biểu hiện rõ nét qua một số địa danh. Một số nơi, tên gọi nghe qua thì rất Việt Nam nhưng lại bắt nguồn từ tiếng Khmer; người Việt đã Việt hoá một cách tài tình.