Có một ngày, nhìn vào gương, bàng hoàng nhận ra dấu thời gian đã cày dọc ngang trên môi, trên má và mái tóc óng mượt thuở nào đã nhuốm màu sương khói, bâng khuâng. Lòng chợt nao nao nhớ đến lời hứa lúc chia tay: Chọn nhiệm sở, ổn định trường lớp, sẽ trở về gặp lại. Vậy mà đã ba mươi năm. Thế là hối......
Mỗi buổi sáng, tôi đạp xe qua hai con dốc để đến trường. Con đường dài nhưng quen thuộc lắm. Tôi nhớ rất rõ, cuối con dốc thứ nhất, sau khúc quanh là ngôi nhà màu trắng. Đó là một căn biệt thự lớn cổ xưa nằm trên một rặng đồi thấp, dưới tàn thông xanh mướt. Căn nhà được ngăn cách với thế giới bên......
Truyện ngắn của Nathaniel Hawthorne (Mỹ)
“Peter, anh thật không chịu cân nhắc gì cả sao?” - ông John Brown nói, trong lúc cài cúc chiếc áo khoác quanh cái bụng phệ của mình, và đeo găng tay vào. “Lý do gì khiến anh từ chối để lại tôi căn nhà cũ nát, xộc xệch......
Có những con đường, dòng sông hàng ngày ta vẫn bước chân qua, có những người ta vẫn gặp mỗi sáng mai đến công sở. Ngỡ rằng quá quen thuộc mà biết đâu mình chưa thấu hiểu, nói gì đến yêu tha thiết, nặng nợ nghĩa tình? Mới biết rằng: cần sống sâu với cõi người hơn là sống lâu. Vì có thể đo được chiều......
Khoảng tháng mười một, mười hai trở đi trời se lạnh, mùa hanh khô đến và tự nhiên, đất miệt vườn dễ đi lại rất nhiều, đó cũng là lúc bọn trẻ chúng tôi ngong ngóng về quê để dự phần vào việc tát đìa. Nhà ngoại miệt vườn, cũng chỉ có một con mương sâu nơi khuất nẻo. Mặt ao thường gợn sóng phô bày đôi......
Con biết là má sẽ bỏ con đi
Nhưng sự thể dường như quá sớm
Bảy mươi sáu mùa xuân bận rộn
Má cực nhiều hơn vui...
Nhạc sĩ Nguyễn Nhuận may mắn được chào đời giữa xứ sở cây lành trái ngọt, trong một gia đình có truyền thống về âm nhạc. Thời thơ ấu, ông được gần gũi với những âm thanh miệt vườn: tiếng mái chèo xôn xao khua nước, tiếng côn trùng rả rích đêm mưa, tiếng ve kêu rân rân trên vòm cây mát rượi… Ông càng......
Không có nỗi cô độc nào giống như nỗi cô độc của nhà phê bình thơ khi đối diện với bài thơ. Tôi hình dung về nhà phê bình thơ giống như người lữ hành mang trên lưng đủ thứ hành trang nặng nhọc lê bước qua sa mạc chữ và khát khao vươn tới ốc đảo của cái đẹp thi ca…...
Như thời gian có lúc bỗng vô tình
tôi đã đi qua ngày em không yên tĩnh.
Bâng quơ lòng, nào hay vừa đánh mất
một nụ cười tỏa bóng giữa đời xa....
(Phát biểu của đồng chí Trương Tấn Sang - UV Bộ Chính trị, TT Ban Bí thư tại Hội thảo “Văn học nghệ thuật trong cơ chế thị trường và hội nhập” tổ chức tại TPHCM trong 2 ngày 17 và 18/11/2008)
Thưa các vị đại biểu, thưa các đồng chí và các bạn.
Tôi thật......
“Con đi mẹ dặn câu này,
Sông sâu chớ lội, đò đầy chớ qua!”
(Ca dao)
Đã mùa nước nổi rồi em
Biết đâu lối lội mà tìm thăm nhau
Anh về trời đổ mưa mau
Đồng không sông rộng trắng màu nước lên....
Ráng chiều buông bao trùm trên lá cỏ
Có gì đâu trời tắt lịm sau đồi
Mây không nổi lẫn chìm sâu bóng tối
Nói làm chi nhàn nhạt héo bờ môi...
Em vừa đến đã về sao
Không cho anh nói câu nào thật ư?
Này em!
Này, hãy từ từ
Nói xem như thế là như thế nào?...
Đại hội Văn học Nghệ thuật Tiền Giang lần thứ IV diễn ra cuối năm 2006 với nhiều đổi mới, mở ra một hướng hoạt động đa dạng, phong phú cho các ngành VHNT trong tỉnh. Để ghi nhận những thành tựu đạt được, cũng như những khó khăn mà Ban Chấp hành mới phải đối mặt sau một năm hoạt động, chúng tôi có......
Trong số này:
VĂN HỌC NGHỆ THUẬT PHẢI PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN, MẠNH MẼ, THẤM NHUẦN TINH THẦN NHÂN VĂN, DÂN CHỦ - Trương Tấn Sang
VĂN:
CHUYỆN THAY TÊN ĐỔI HỌ CỦA HAI VỊ TƯỚNG - Ngọc Thủy,
Tặng các bạn trong chuyến đi Tây Nguyên
Những buôn làng buổi trưa khét nắng
Nhà dài hông cửa đón chờ ai
Tiếng "khộp-chai" em chào thân lạ
Chiều biên cương nắng núi rung say
Dốc Đầu Lâu dựng bên trời ai oán
Eo Gió mênh mang chẳng bóng người...
Nghêu ngao khuya
Quanh hồ lặng lẽ
Sương đêm
Trút giá lạnh mờ đèn
Thèm tách cà phê bầu bạn
Sờ túi tiền không dính một ten...
Cái lung sen rộng gần hai hec-ta xanh ngát màu lá, nở rộ những cánh bông đỏ thắm cùng các gương sen to nhỏ lay động theo cơn gió chiều. Những người đi làm đồng về tò mò ghé lại một góc lung xem quang cảnh mò củ sen. Nhóm ba thanh niên cởi trần lặn hụp rồi vất những củ sen lên bờ cho người đàn ông......
Tại các buổi lễ kỷ niệm những ngày trọng đại ở Tiền Giang, sau quốc ca, nhạc mặc niệm tử sĩ, là bài “Ta lớn lên từ đất này” (Nhạc Phạm Tuyên, thơ Lê Hà)....