1 Cánh đồng chiều mênh mông. Đồng càng rộng khi hoàng hôn buông xuống, càng lớn hơn khi bóng người thưa thớt sau một ngày mệt nhọc. Mọi người vác cày xách cuốc trở về nhà. Đám con nít lẽo đẽo dắt trâu về. Chỉ còn lại vài bóng người leo loét trên đồng....
Cậu tôi chết. Nỗi đau đến với gia đình tôi không chỉ là sự mất mát, mà còn là sự oán trách của họ hàng bên ngoại: “Không lấy cốt cô, ba ổng đâu có chết!”, “Đang khỏe mạnh vậy mà… Có những chuyện không tin đâu có được”… Những tiếng thì thầm, kể lể xen lẫn trong tiếng khóc từ góc nhà, chái bếp cứ xoáy......
Cầm trên tay tập thơ có tiêu đề lạ Chân dung thủy ngân của Võ Tấn Cường, do Nhà Xuất bản Hội nhà văn xuất bản năm 2018, gợi tôi nghĩ đến biểu tượng ẩn dụ mà anh muốn thông điệp đến người đọc. Thủy ngân (nước bạc), một nguyên tố hóa học, là một kim loại nặng có ánh bạc, ở dạng lỏng với nhiệt độ......
1. Đêm đầu tiên ông Khương vào thành phố thăm con, nằm trên chiếc giường sạch bóng, êm ái, có quạt máy, điện màu. Song, mắt ông cứ thao láo nhìn lên trần nhà rồi trăn qua trở lại. Ông muốn pha ấm trà uống dỗ đi giấc ngủ muộn mằn, nhưng ngại gây tiếng động sợ con cháu thức giấc. Chúng nó làm việc......
…. Cơn đau quặn lên từng hồi, chị ta nghiến răng kềm tiếng rên, bơi xuồng thật nhanh về phía trước”. Nghe cái giọng kể của anh cứ như nghe Đài Phát thanh đọc chuyện đêm khuya. Tôi không nhịn được, nói: “Lúc ấy anh ở đâu mà thấy được cảnh đó?”. Anh tự ái, gắt giọng: “Thì cứ nghe đi, chưa gì đã cãi......
1. Ngay từ đầu ngõ tôi đã thấy là giống lắm mặc dù hơn mười lăm năm rồi không gặp hắn. Tóc hắn bây giờ đã bạc gần hết. Bộ răng giả khiến tiếng nói cười của hắn nhao nhão, không như ngày xưa có cái vẻ gầm gừ của loài chó, nhất là khi hắn sắp sửa đánh ai. Nhưng dáng đi của hắn thì dù có lẫn trong đám......
...
Những khi buồn bã ở phố thị ồn ả xe cộ, tôi thường chạy xe về quê nội như tìm sự lắng hồn trước những bức bối đa tạp của đời sống. Quê nội tôi không nằm xa nơi tôi ở là mấy, chỉ mười lăm phút chạy xe là tới, nhưng nó là một vùng thôn quê êm ả hiền hòa. Nơi lưu dấu ký ức của tôi một thời thơ ấu -......
“Kết thúc chiến tranh tôi mới 37 tuổi nhưng đã tham gia cách mạng được 21 năm. Cái thời chiến tranh khói lửa đã qua mấy mươi năm rồi mà cứ ngỡ như mới hôm qua...”. Những lời cuối câu chú Lê Thanh Nhân hạ thấp giọng như chỉ nói cho mình mình nghe thôi. Hồi chống Mỹ chú là Chính trị viên Huyện đội,......
“Long Tiên ngày… tháng 8 năm 1972
Em Châu thương!
Chuẩn bị rời quê hương, anh tạo đủ mọi điều kiện để gặp em nhưng không gặp được. Buồn lắm! Nhưng biết trách ai đây? Đành chịu vậy thôi. Không gặp được em, anh ghi mấy dòng để em biết tin anh. Viết thư cho em anh không viết dài và nói gì......
Mỗi lần đọc những câu chuyện kể về Người
Là mỗi bận trong tôi đong đầy nhiều cảm xúc
Chắc hẳn không đâu trên khắp thế gian này
Có vị lãnh tụ giản dị đến không ngờ, như Bác!...
(Viết về bà Lê Thị Kim Châu, ở xã Phú Quý, thị xã Cai Lậy,
nguyên cán bộ Hội Liên hiệp Phụ nữ tỉnh Tiền Giang)...
Gần tới ngày 30 tháng 4 ăm 1975, tôi có một chuyến đi thú vị cùng ông ngoại vào trong cứ. Thật ra ông cháu tôi chỉ là người dẫn đường, nhân vật chinh của cuộc hành trình này là má con thím Hai Hùng. Thím Hai dắt đứa con gái trạc tuổi tôi, tên Hàn Ni từ Sài Gòn về nhờ ông ngoại bắt liên lạc để dẫn......
Gần tới ngày 30 tháng 4 ăm 1975, tôi có một chuyến đi thú vị cùng ông ngoại vào trong cứ. Thật ra ông cháu tôi chỉ là người dẫn đường, nhân vật chinh của cuộc hành trình này là má con thím Hai Hùng. Thím Hai dắt đứa con gái trạc tuổi tôi, tên Hàn Ni từ Sài Gòn về nhờ ông ngoại bắt liên lạc để dẫn......
…Khánh bất lực nhìn gã đàn ông vạm vỡ, đen đúa nhìn không rõ mặt, tay lăm lăm con dao chọc tiết heo sáng quắc lừ lừ bước lại gần. Anh muốn có hành động gì đó để tự cứu, nhưng tay chân bị trói chặt, miệng chỉ còn biết ú ớ qua mớ giẻ nhét đầy. Nhát dao đầu tiên thọc ngay mạn sườn Khánh đau nhói, anh......
Tôi ước bây giờ tôi được ngồi hàng giờ ngoài bãi sông trước nhà, được đong đưa đôi chân vờn dưới làn nước sông mát lành, được nằm ngẩn mặt lên ngắm mây bay gió lượn, xa xa chập chờn mấy cánh diều lửng lơ bay trên nền trời biên biếc....