Nghe nói Gò Công miền gái đẹp
Bao đời nức tiếng đất vương phi
Đồng chua nước mặn lên nhan sắc
Hoài nét duyên xưa tuổi dậy thì...
Đợi mùa
Tháng bảy mưa ngâu
Tôi về chị đã làm dâu cửa người
Duyên quê dìu dịu nét cười
Chị tôi mang cả lời mời qua sông...
Tôi gặp Ba-sô đầu trần lang thang trong giá buốt mùa đông
Mà như dạo giữa mùa xuân rực rỡ sắc anh đào
Mà nghe hồ Bi-oa gợn sóng
Ba-sô nhìn sỏi đá rêu phong
Mà thưởng thức đàn ve mùa hè rộn rã…...
Tên ông già 84 tuổi ấy là Phạm Văn Pheo. Trước ở xã Tân Hòa Đông còn giờ thuộc xã Thạnh Mỹ, huyện Tân Phước, tỉnh Tiền Giang. Pheo là cây tre - tiếng miền ngoài đó. Tên quê kiểng vậy. Mà bụng dạ, tính nết ông cũng như loài tre: “Rễ siêng không sợ đất nghèo. Tre bao nhiêu rễ bấy nhiêu cần cù”......
Phố của em buồn và nhỏ quá phải không anh. Chỉ cần vài vòng xe đã thấy mình quay về chốn cũ. Những ngày giáp tết, phố hình như có thêm chút rộn ràng. Trong cái lạnh nhè nhẹ, những chiếc áo khoác đủ sắc màu thi nhau xuống phố. Trên con đường mỗi ngày em qua, hàng cây hình như cũng bớt đi chút lặng lẽ......
Người đi
Nhạt bóng trăng chờ
Tháng năm lá phủ xanh bờ cỏ may
Còn đêm
Cho nắng hong ngày
Còn xa cho nhớ đong đầy nỗi riêng
Còn trời cho bóng trăng nghiêng
Còn ta còn phía linh thiêng cõi người...
Hương thu trĩu cánh lá vàng
Ngỡ con bướm lạc bên hàng giậu thưa
Cành cao gõ kiến ếm bùa
Nắng rơi về phía đung đưa dịu dàng...