Hình xăm

Đăng lúc: Thứ bảy - 23/09/2017 12:42
Ai cũng xì xầm bảo sao mà Thanh dại dột quá, làm gì không làm lại đi... xăm mình. Ừ, lúc đã hứng lên rồi thì thiên hạ có can ngăn thế nào Thanh cũng mặc. Vả lại, hình xăm này rất đặc biệt và ý nghĩa. Ấy là tên của Thanh và anh được lồng vào nhau cùng với một trái tim mang đầy tính nghệ thuật. Thanh chọn đặt hình xăm ấy lên ngực mình, với ý nghĩa tình yêu này tồn tại mãi mãi nơi tim cô. Đó cũng là món quà bất ngờ Thanh dành tặng anh để kỷ niệm một năm cô và anh yêu nhau. Chắc anh sẽ thích lắm, Thanh nghĩ. Chỉ cần anh thích, có đau một chút cô cũng chịu đựng được.
Minh họa: Thanh Sơn

Với một hình xăm đặc biệt như vậy, Thanh chắc chắn phải đắn đo chọn lựa kỹ càng một địa chỉ thật sự uy tín để... trao thân gửi phận. Rõ ràng rồi còn gì, thân thể này cũng như hình xăm có toàn vẹn và đẹp đẽ hay không đều cậy nhờ vào bàn tay lành nghề khéo léo của người thợ xăm cả. Thanh tìm cả buổi trên mạng, cuối cùng dừng lại trước những dòng quảng cáo khá lạ khiến cô không khỏi ấn tượng.

Bạn đang đắn đo lo lắng trước khi xăm? Bạn muốn lưu giữ kỷ niệm với tình yêu hiện tại của mình? Hãy đến với dịch vụ đặc biệt của chúng tôi: xăm mực tình yêu. Loại mực này không hề giống bất cứ loại mực xăm nào hiện nay, được nghiên cứu và sản xuất độc quyền bởi chúng tôi. Hãy để hình xăm thực sự minh chứng cho tình yêu của bạn thông qua loại mực kỳ diệu này! Hình xăm sẽ tự phai và biến mất khi tình yêu của bạn dành cho nửa kia không còn nữa. Liên hệ với chúng tôi ngay hôm nay theo số...

Xăm mực tình yêu? Lạ thật... lần đầu Thanh biết đến nó, chắc cũng chỉ mới xuất hiện gần đây thôi. Thanh cứ đọc đi đọc lại dòng quảng cáo ấy. Hình xăm sẽ tự phai và biến mất khi tình yêu của bạn dành cho nửa kia không còn nữa. Có thật vậy không? Trên đời có loại mực xăm như thế sao? Cơn tò mò sau cùng cũng chiến thắng, Thanh với lấy điện thoại gọi vào số đăng kèm theo mẩu rao vặt trên trang web đó...

Sau một hồi lâu kiên nhẫn chạy xe theo sự hướng dẫn tận tình qua điện thoại của anh chủ tiệm, Thanh cũng đến được nơi cần phải đến. Tiệm xăm ấy nằm sâu trong một con hẻm vắng, ít người qua lại. Nếu không có việc phải đến đây, Thanh chắc cũng chẳng bao giờ biết được sự tồn tại của nó cả. Đẩy cửa bước vào, Thanh lập tức choáng ngợp như thể mình vừa đi qua một thế giới khác vậy. Bên trong tiệm bấy giờ có rất nhiều người - cả khách hàng lẫn thợ xăm. Thanh nhìn lướt qua những anh thợ đang say sưa tỷ mẩn với tác phẩm nghệ thuật trên da của các “thượng đế”. Thanh tìm hiểu trên mạng thì biết rằng xăm mình là một loại hình nghệ thuật có lịch sử cũng phải vài nghìn năm rồi. Đâu phải tới bây giờ người ta mới bắt đầu rủ nhau đi xăm mình... Thời buổi hiện đại là vậy ấy thế mà người có hình xăm vẫn phải nhận về cho mình những ánh mắt thiếu thiện cảm. Chịu thôi! Mình thích thì mình làm, mặc kệ! Thanh còn đang nghĩ mông lung thì anh chủ đã bước đến mỉm cười chào cô:

“Chào em, lúc nãy em mới gọi anh phải không?”

“Dạ đúng rồi, hẻm có hơi khó tìm...”

“Ừ, lần đầu đến ai cũng bảo thế... Thôi em vào đây, để anh tư vấn cho nhé!”

“Dạ...”

Theo chân anh ta, Thanh đi ngang qua những dáng người với cử chỉ, biểu hiện khác nhau. Kẻ thì lầm lũi, tỉ mỉ cùng những gì mình đang tạo tác ra. Người thì nhăn nhó, cố gắng chịu đựng cơn đau khi mũi kim đâm liên tục vào da thịt. Muốn đẹp thì phải chịu đau, người ta chẳng vẫn bảo nhau thế còn gì? Dù gì thì Thanh cũng đã chuẩn bị tinh thần cả rồi. Vả lại, Thanh chỉ xăm một hình kỷ niệm nho nhỏ thôi, nhằm nhò gì với những người xăm kín cả lưng hay cánh tay kia cơ chứ...

“Rồi, ngồi xuống ghế nào. Em muốn xăm mực tình yêu tên em và người yêu, đúng không?”

“Dạ... Mực tình yêu là thế nào vậy anh? Anh nói rõ hơn cho em biết

với ạ...”

“Ừ... Đây là loại mực mới được nhóm của anh nghiên cứu ra, ngoài thị trường không có đâu...”

“Có an toàn không anh...”

“Em yên tâm, mực của tụi anh đã được kiểm định đầy đủ, hoàn toàn an toàn, không có tác dụng phụ. Thật ra nó cũng giống hệt mực xăm bình thường thôi, ngoại trừ một chút thần kỳ. Hỏi thật, em có tin vào phép màu không?”

“Dạ... thời buổi này thì...”

“Thời buổi khoa học kỹ thuật, ai mà tin nữa, ý em là thế hả? Vậy em có nghĩ, tình yêu cũng là một phép màu không?”

“Tình yêu?”

“Ừ! Tình yêu có khiến em thay đổi và tốt hơn không? Nếu có thì em hãy trân trọng tình yêu ấy. Đó chính là phép màu của đời em...”

Anh chàng này lãng mạn thật, Thanh nghĩ. Đúng là nghệ sĩ. Thanh mỉm cười:

“Dạ, em hiểu. Nhưng... có thật là hình xăm sẽ biến mất khi em không còn yêu người ta nữa không?”

“Thật! Nó sẽ biến mất vào cái ngày em thức giấc mà không còn người đó trong tim mình nữa. Vậy, em có dám xăm bằng loại mực này để chứng minh tình yêu của em không?”

Dám không ư? Sao lại không? Thanh yêu anh, yêu rất nhiều. Cũng bởi vì muốn minh chứng tình yêu dành cho anh nên Thanh mới quyết định xăm tên cả hai lên người mình đấy thôi. Thanh không chần chừ lâu hơn, đáp lại:

“Em dám ạ! Anh hãy xăm cho em!”

“Tốt! Anh sẽ vẽ mẫu cho em xem trước trên giấy. Em đồng ý rồi thì mình tiến hành xăm nhé...”

Thanh gật đầu, trong lòng hồi hộp lắm.

Chỉ một chốc, anh chủ đã phác thảo xong hình xăm ấy. Đúng như Thanh từng thử mường tượng ra trong đầu, hai chữ “Thanh” và “Nhân” - tên người yêu cô - cách điệu được lồng vào một trái tim nhỏ xinh nom mới thật đẹp mắt, cô vừa nhìn vào là lập tức ưng ngay.

“Ổn không em?”

“Dạ, đẹp lắm ạ!”

“Vậy mình bắt đầu nhé!”

Thanh lại gật đầu. Tim cô đập thình thịch. Bình tĩnh nào, chỉ là một hình xăm nhỏ xíu thôi mà!

“Em nằm xuống ghế dựa này nhé!”

Anh chủ hướng dẫn Thanh ngồi xuống một ghế trống trong tiệm. Thanh nhìn chung quanh. Những người khác vẫn đang mải mê với tác phẩm còn dở dang của họ. Thanh liếc trộm những gương mặt đang kìm nén cố chịu đựng cơn đau của khách hàng. Cô vốn biết rằng với những ai đã trót đam mê môn nghệ thuật này, đau đớn đến mấy họ cũng sẵn sàng chấp nhận. Dẫu rằng có thuốc tê để giảm đau nhưng hầu như chẳng mấy ai dùng. Bởi thuốc tê bôi lên da có xoá tan cơn đau thật đấy nhưng lại ảnh hưởng lớn đến chất lượng của hình xăm vì khiến cho da khó hấp thu đủ mực, trở nên nhạt nhoà sau khi xăm.

“Em chịu đau tốt chứ?” - Anh chủ ân cần hỏi.

“Dạ! Em chịu được, không cần thuốc tê đâu anh!”

“Tốt! Em sẽ có một hình xăm thật ưng ý cho mình!”

Xăm mực tình yêu... Đã yêu thì dẫu cho có phải chịu đau đớn, người ta vẫn vượt qua được, phải không?

Khi mũi kim xăm đầu tiên đâm vào da thịt Thanh, cô nắm chặt hai tay, cảm nhận nỗi đau bùng lên như một ngọn lửa thiêu đốt da mình đến bỏng rát. Cố lên, cố lên nào, mày làm được mà, Thanh! Chỉ là một hình xăm rất nhỏ thôi, có thấm vào đâu so với những người kia...

Thanh cố gắng tập trung nghĩ về Nhân để xua tan cơn đau. Nhân ơi, em yêu anh! Hình xăm này là dành cho anh. Em là của anh, chỉ là của anh thôi! Nhân ơi, trọn cuộc đời này em chỉ yêu mình anh!

Nhân ơi...

***

Thanh giật mình tỉnh giấc trong đêm. Đau quá! Cô sờ vào vị trí hình xăm ấy. Sao lại đau thế này... Và giấc mơ ban nãy nữa... Đã lâu thế rồi, tại sao Thanh vẫn mơ thấy nó: cái ngày cô chọn đặt hình xăm này lên da thịt mình. Đúng, cô có muốn quên cũng chẳng thể quên được. Hình xăm này vẫn cứ mãi bám riết lấy cô, kể cả khi cô đã bên một người mới chẳng phải là Nhân.

Thiên hạ nói đúng, giờ thì Thanh thấy mình thật dại dột. Hình xăm minh chứng cho tình yêu thuở ấy nay đã chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Tình yêu trọn đời ư? Ngu ngốc! Ấy vậy mà ngày đó cô lại tin...

Nhân bây giờ ở đâu? Thanh chẳng rõ. Chia tay đã lâu rồi, cô và gã cũng không còn liên lạc nữa. Có liên lạc thì cũng để làm gì? Thanh hận gã đàn ông ấy. Cô một lòng một dạ yêu thương gã, còn Nhân thì sao?

Trước mặt lúc nào cũng“bà xã, ông xã” ngọt xớt, sau lưng lại đi lăng nhăng với gái. Thế đấy, đã là đàn ông thì chẳng bao giờ tin được cả! Thanh vẫn khư khư giữ suy nghĩ ấy trong đầu cho đến ngày gặp Duy - người yêu hiện tại của mình. Duy như một cơn mưa rào ghé ngang tưới mát trái tim khô cằn hạn hán của cô bấy lâu nay. Duy sẽ khác, sẽ không như Nhân, làm tổn thương cô thêm lần nữa chứ? Thanh lại chạm tay lên hình xăm ấy. Minh chứng cho tình yêu ư? Nực cười... Rồi nào là mực tình yêu, hình xăm sẽ biến mất khi tình yêu dành cho người kia không còn... Cô chẳng thể tin mình lại từng ấu trĩ ngây thơ đến nỗi tin vào mấy lời quảng cáo hoang đường lừa lọc ấy. Đúng là khi yêu ai cũng trở nên rối trí, điên khùng!

Nhận lời yêu Duy, Thanh nhủ lòng sẽ tỉnh táo hơn, không bao giờ cho phép mình phạm thêm sai lầm lần nào nữa. Duy cho cô cảm giác bình an, xoa dịu đi cõi lòng tái tê của một người con gái từng bị phản bội. Thanh cảm nhận được tình yêu Duy dành cho mình. Nhưng còn Thanh, liệu rằng tình yêu cô dành cho anh có đủ lớn? Thanh không biết và không đủ can đảm để đối mặt. Bất giác, Thanh nhìn xuống hình xăm trên ngực mình dẫu chỉ thấy được lờ mờ qua ánh trăng len vào khung cửa. Trăng hôm nay khuyết nên ánh sáng rất yếu ớt.

Nó sẽ biến mất vào cái ngày em thức giấc mà không còn người đó trong tim mình nữa.

Câu nói của anh chủ tiệm xăm ngày trước văng vẳng trong đầu Thanh. Anh ta là một kẻ lừa đảo hay sự thực là thế? Hình xăm này... nó chưa biến mất, bởi đâu đó trong tim cô vẫn còn len lỏi hình bóng của Nhân? Dẫu con người kia đốn mạt và bỉ ổi đến mấy, Thanh vẫn chưa thể quên được gã sao?

Không! Không! Hình xăm thì làm sao có thể tự biến mất cho được! Rặt một bọn lừa đảo. Tên thợ xăm lừa đảo. Gã người yêu cũ lừa đảo. Tất cả thi nhau lọc lừa một cô gái nhẹ dạ, cả tin là Thanh.

Hai mắt Thanh hoen đi. Trong đêm tối tăm này, dẫu chẳng thể quan sát rõ ràng được gì thì hình ảnh Nhân lại hiện lên trước mắt cô rõ mồn một. Người ta bảo càng yêu thì sẽ càng hận. Còn hận, còn nhớ đến, còn không thể quên... là bởi vì còn thương? Không đúng! Tình yêu hiện tại của Thanh là Duy, chỉ một mình Duy thôi. Hãy buông tha cho tôi đi, ra khỏi đầu tôi đi, làm ơn!

Thanh không dám nhắm mắt lại, sợ cơn mơ tới lại thấy Nhân ở đó. Hình xăm kia thi thoảng lại nhói lên như muốn nhắc nhở Thanh điều gì đó. Nhắc nhở điều gì cơ? Niềm tin vào tình yêu? Niềm tin trong cô đã mất rồi. Quen Duy nhưng cô chẳng dám tin tưởng nhiều vào cái gọi là tình yêu nữa. Có lẽ nó chỉ là một loại ảo tưởng. Ảo tưởng giữa đàn ông và đàn bà. Và đã là ảo tưởng, sớm muộn rồi một ngày nào đó nó sẽ biến mất. Sẽ không còn lại gì nữa, dẫu chỉ là chút vết dấu nhỏ nhoi thôi.

Hình xăm lại bất chợt nhói lên. Đau quá! Đến bao giờ mày mới thôi hành hạ tao đây? Nếu chẳng thể biến mất như một ảo tưởng tay thợ xăm dựng nên để lừa Thanh, vậy thì... Thanh sẽ xoá nó đi! Phải rồi! Xoá đi, xoá hết đi! Thanh sẽ không đợi đến ngày nó biến mất nữa... Ngay cả có phải để lại sẹo, Thanh cũng quyết xoá nó đi!

***

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Thanh đứng trước gương, mắt thấy rõ ràng nhưng vẫn không sao tin nổi điều đang hiển hiện.

Tại sao lại thế này? Tại sao... nó vẫn còn ở đây? Thanh đã xoá nó đi rồi kia mà!

Thanh bối rối chạm vào hình xăm ấy. Đúng là nó, không sai được... Nhưng tại sao? Thanh đang mơ ư? Lại thêm một cơn ác mộng? Thanh không biết, không thể biết. Làm sao chắc được những gì đang xảy ra là thực hay mơ đây?

Nhưng... nếu là mơ thì cớ sao Thanh lại cảm thấy đau đớn thế này. Hình xăm ấy nhói lên, bỏng rát còn kinh khủng hơn cả trước đây. Như thể Thanh đang xăm lại nó một lần nữa vậy. Đau... đau lắm! Trời ơi! Hình xăm quái quỷ! Sao mày cứ bám riết lấy tao? Bao giờ thì mày mới buông tha cho tao?

Thanh hoảng loạn vò đầu bứt tai. Có nên đi xoá nó lần nữa không? Nếu xoá... và rồi ngày hôm sau thức giấc nó lại trở lại thì làm sao? Thanh rùng mình...

Đúng rồi! Gã thợ xăm! Chính gã đã bày ra tất cả trò này. Mực xăm tình yêu ư...? Gã phải giải quyết mọi chuyện.

Thanh lục tìm trong điện thoại số của tiệm xăm ấy. Đâu rồi... Cô chẳng nhớ mình có lưu lại số điện thoại không nữa... Hình như là không. Tại sao mình lại chủ quan thế nhỉ? Cô mím chặt môi. Có lẽ bởi lúc ấy Thanh đã chẳng thể ngờ được một ngày nào đó mình lại phải khổ sở tìm cách xoá đi hình xăm này. Hình xăm mà cái ngày Thanh quyết định đặt nó lên da thịt mình cô đã thầm nhủ sẽ gắn bó với nó đến suốt cả cuộc đời. Tình yêu của cô dành cho Nhân mãi mãi tồn tại, mãi mãi không thể biến mất. Cô quả thật đã từng nghĩ như thế. Ngây thơ quá, ngu ngốc quá, Thanh à...

Trên đời, vốn dĩ đâu có gì tồn tại mãi mãi.

Huống chi là tình yêu...

Thanh lên mạng tìm lại thông tin của tiệm xăm ấy. Chẳng có gì cả. Tất cả các thông tin hay mẩu rao vặt đều đã biến mất. Quái lạ... Thanh đành cố gắng lục tìm lại trong ký ức địa chỉ của tiệm xăm. Đường đi quả thật rất lắt léo và khó nhớ... Dù sao, Thanh cũng phải tìm cho ra.

Hệt như lần đầu tiên đến đó, Thanh đã phải loay hoay khá lâu. Cảnh vật sau nhiều năm đã đổi khác, càng làm khó cho Thanh hơn.

Sau cùng, Thanh cũng tìm được nơi cần phải đến.

Nhưng... chẳng có gì ở đó cả. Chỉ là một bãi đất trống không. Sao lại thế? Thanh lại sờ vào hình xăm. Chẳng lẽ tao thực sự phải gắn bó suốt cuộc đời này với mày ư? Tao đã làm gì sai? Xoá bỏ mày đi để làm lại từ đầu, sống một cuộc đời khác cũng không được hay sao?

Thanh khóc. Thanh nghĩ đến Duy. Duy luôn yêu thương cô chân thành. Nhưng hình xăm này không khác gì một kẻ thứ ba chen giữa hai người. Nó là cái bóng vô hình của quá khứ cứ mãi luôn ám ảnh,

bám riết.

Giá như... giá như tất cả chỉ là một giấc mơ thôi thì hay biết mấy... Duy ơi, em không xứng đáng với anh! Hãy tìm một người khác, một người với trái tim nguyên vẹn có thể dành trọn cho anh. Tim em tan nát rồi. Vụn vỡ như những mảnh thuỷ tinh. Có chắp vá thế nào cũng chẳng lành lặn như ban đầu... Duy ơi...

***

Tiếng chuông điện thoại vang lên đột ngột khiến Thanh bừng tỉnh. Cô với lấy nó:

“A-lô!”

“Chào em, em có lịch hẹn đến xăm lúc 3 giờ, em sắp đến chưa?”

Thanh giật mình, bối rối. Cô đảo mắt lên đồng hồ trên tường. Đã 3 giờ 30...

“Xăm... xăm mực tình yêu, phải không anh?”

“Mực tình yêu? Là mực gì? Không có loại mực như thế, em nhé!”

Bất giác, Thanh sờ lên vị trí hình xăm rồi nhìn xuống.

Chẳng có gì ở đó cả. Hệt như bãi đất trống không trong giấc mơ dài ban nãy.

Thanh nghĩ đến Nhân. Nghĩ đến Duy - người mình chưa từng gặp trong hiện thực này.

“Thế em có đến không, gần 4 giờ rồi!”

“Dạ... em xin lỗi. Em không xăm nữa ạ!”

Thanh nghe thấy tiếng chửi rủa từ đầu dây bên kia. Hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra, Thanh chạm ngón tay lên màn hình cảm ứng của điện thoại để ngắt kết nối.

Ngoài cửa sổ, nắng chiều đang nhuộm vàng cả một khoảng sân. Thanh nhìn mông lung về bầu trời xa xăm, lòng ngổn ngang vô định như tương lai mơ hồ phía trước của mình vậy.

Lưu Quang Minh
(Theo Văn nghệ Tiền Giang số 80)
Chia sẻ: Google Bookmarks Yahoo Bookmarks Đăng lên ZingMe Đăng lên Linkhay Đăng lên TagVn Bookmarks lêb baibu
Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 3 trong 1 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Theo dòng sự kiện

Xem tiếp...

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

 

Thăm dò ý kiến

Đánh giá của bạn về phiên bản mới này?

Tuyệt vời

Tốt

Trung bình

Bình thường

Rất tệ

Bộ đếm

  • Đang truy cập: 456
  • Khách viếng thăm: 443
  • Máy chủ tìm kiếm: 13
  • Hôm nay: 60007
  • Tháng hiện tại: 1925786
  • Tổng lượt truy cập: 48299913