Có quê mẹ bao dung

Đăng lúc: Thứ năm - 17/11/2016 09:29
Mệt nhoài rồi giờ chỉ muốn bình yên
Ngủ giấc thật say bên bậc thềm nhà ngoại
Tại lần về nào cũng gặp ngày xưa nên xiết bàn tay,
con bấm lòng, mê mải
Gói hoài niệm mong manh, mang đi mãi theo mình

Nghĩa lý gì khi tuổi thơ chẳng có dịp hồi sinh
Lấy hồn nhiên đâu để chắn lòng mình sau những mùa gió bão
Thôi đứng trước gương, tập tành kiêu ngạo:
Cũng bằng người ta, mà thế đấy... già đời!

Nép sau khung cửa lấm lét nhìn cha nhả khói che mắt trời
Đưa tay vuốt mồ hôi trách nắng chiều lập hạ
Nghe tiếng mo cau ngỡ bàn chân mình run run quỵ ngã
Có phải ngày xưa không trời?

Nuôi tóc dài về mẹ đun bồ kết gội đầu ta ơi
Lâu rồi chỉ cắt đến ngang vai, sợ chải vào thương nhớ
Nhưng có phải đâu khi nhớ thương đã ăn vào nhịp thở
Đã ngấm máu tha hương
Mỗi lần ngờ ngợ người ta cũng nói giọng quê mình

Lấp kín khổ đau, gom lại bao chân tình
Tự biết mình vui sau những điều vô cùng giản dị
Vấp quá nhiều nhớ thương khi lắng lòng suy nghĩ
Thì có quê mẹ vẫn còn... bao dung.

Huyền Thư
(Theo Văn nghệ Tiền Giang số 73)
Chia sẻ: Google Bookmarks Yahoo Bookmarks Đăng lên ZingMe Đăng lên Linkhay Đăng lên TagVn Bookmarks lêb baibu
Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Theo dòng sự kiện

Xem tiếp...

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

 

Thăm dò ý kiến

Đánh giá của bạn về phiên bản mới này?

Tuyệt vời

Tốt

Trung bình

Bình thường

Rất tệ

Bộ đếm

  • Đang truy cập: 412
  • Khách viếng thăm: 409
  • Máy chủ tìm kiếm: 3
  • Hôm nay: 28256
  • Tháng hiện tại: 1894035
  • Tổng lượt truy cập: 48268162