Truyện ngắn của Marjorie Kinnan Rawlings (Mỹ)
Trại mồ côi nằm cao trên dãy núi Carolina. Thỉnh thoảng vào mùa đông, tuyết rơi theo gió cuốn dày đặc khiến từ dưới ngôi làng nhìn lên , nó bị che khuất hẳn. Sương mù ẩn sau đỉnh núi, tuyết trắng cuộn xoáy xuống......
Ngăn cách với thế giới bên ngoài bằng sự im lặng
(Tôi trở thành một phím tắt)
Khung cửa mở ra bầu trời tự do
Cánh chim nhẹ nhàng bay nhảy...
Một ngày nào đó rồi em sẽ nhớ anh" Duệ để lại tấm giấy nhỏ có lẽ anh xé vội từ cuốn sổ tay của mình, dán ngay trên cửa phòng khách sạn rồi đi. Anh biến mất trong buổi sáng Hội An đang ồn ào, bởi những cơn mưa kéo về. Hội An trong mưa như đang loay hoay tìm cho mình một chiếc áo mưa, che những mái......
Hãy lấp đầy ngày tháng yêu thương
Khi con đường nắng vàng chưa đánh thức
Ta đã mất thật rồi
Con đường phượng đỏ
Khi ban mai còn đọng lại...
giọt sương long lanh ướt lá
thoang thoảng mùi cỏ may cơn mưa bất chợt đầu mùa.
Những trưa hè gọi nhau í ới
Ta còn......
Những đọt choại rừng cong như dấu hỏi
Có phải ngoại về trong cơn mưa?
Bước mau mau sợ đường trơn mất lối
Trời nhá nhem, con cúm núm gọi mùa....
Hắn chở nó đến trường trong cái nắng êm ả đầu thu. Gió vờn làm tóc nó bay phất phới. Sân trường ban trưa ngập nắng, từng khoảng sân trắng loang lổ bóng đen của những tán bằng lăng. Nhà xe vắng hoe, lá bằng lăng va vào nhau sột soạt, nghe vo ve tiếng ong say mật vờn quanh những đóa bằng lăng tím......