Sông quê

rặng trâm bầu nghiêng xuống bến sông quê
không còn con nước trơ bãi lồi bãi lở
con cá phơi xương trên nhúm bùn sót lại
bụi ô rô tàn, mái dầm cũng xác xơ
 
đáy sông trăm lằn ngang dọc mảng cớn cong
chiếc cầu bến xưa tự dưng thành thừa thãi
gốc bần xác xơ, cội trâm không còn lá
hắt hiu chim chiều lạc con nước ngẩn ngơ
 
cha dõi cuối trời, tay vàng khói thuốc rê
khóe mắt hằn sâu, úa nâu màu rơm rạ
gió tạt vào da mà nghe lòng rát bỏng
ếch nhái đâu rồi thinh lặng giữa bao la
 
con nước không về hàng dừa nước chơ vơ
ruộng lúa chết non, rẫy dưa cà trơ gốc
áo mẹ vá thêm lằn dọc ngang nứt nẻ
mồ hôi mặn nhòe chưa kịp đẫm đã khô
 
rặng trâm bầu nghiêng xuống bến sông quê
trái bình bát non trở vàng hơn màu nắng
chiếc xuồng úp nghiêng trút hết niềm mơ ước
úp cả cuộc đời vào khoảng tối lặng câm.

Tác giả bài viết: Hương Ngọc Lan

Nguồn tin: Văn nghệ Tiền Giang số 101