Chuyện của mẹ với ba

                           Kính tặng Mẹ Mươi ở Thạnh Nhựt
 
Khuya ấy… mẹ tiễn cha
Súng cầm canh bốt giặc nổ gần xa
Đêm quánh đen như mực
Cha lần lượt hôn năm con như hột gà hột vịt
Ngủ ổ rơm… lăn lóc ôm nhau
Mẹ ngập ngừng vặn nhỏ đèn dầu
Tay vuốt bụng: “Em bầu rồi anh ạ”
Cha ôm mẹ thì thào: “Ráng mình ơi… ở nhà có má
Tan giặc anh về… ta cùng nhau làm lụng nuôi con”
Rồi cha cùng đồng đội dần khuất với màn đêm
 
Ngày nhận hung tin… mẹ mới sinh thằng Út
Chén cháo rơi… đất dưới chân như sụt
Mẹ khóc thầm… thương bầy con thơ dại sớm mất cha
Thương thằng nhỏ quấy khóc oa oa
Mà… ruộng vườn thì không… làm gì đây nuôi đàn con gầy guộc
Thương mẹ già mắt nhòa lần dò từng bước
Mò mẫm bữa cháo rau chăm cháu ngoại qua ngày
Đêm mỗi đêm… mẹ đánh vần miếng giấy nhỏ trên tay
Thuộc ngày cha chống càn…
Đồng đội chỉ kịp nhổ năng bàng phủ chồng lên làm mộ
 
Mặc mọi lời can ngăn “non ngày” mẹ gặt mướn đêm… ngày đập cộ
Để có gạo con ăn, dành chút tiền mẹ nhắn giao liên
Đưa đến chỗ cha nằm nơi rừng tràm nước nổi mênh mông
Mẹ nhổ nắm tràm con trồng lên làm dấu.

Sau tết… tháng hai… Út cứng rồi biết khóc vờ làm xấu
Gánh mắm ruốc trĩu vai bán dài dài… mẹ tới Tân Hòa Đông
Nhờ giao liên đưa đến nơi… mẹ khấn vái tứ phương
Rồi bươi nhổ bàng năng… cắt dây mở ni lông
“Ơi… mình đây chồng yêu, chồng quí
Vẫn cho em thấy hông đùi nước màu hồng còn rỉ
Nhưng… đành tay em phải dùng liềm róc thịt da
Rước cốt xương… em gói ghém về quê
Gần Mẹ con em… anh phù hộ nhà mình qua đói nghèo bom đạn.”
Nắng nghiêng bóng
Ba người đến “Chị, chị ơi chúng em đây là bạn
Cùng anh Sáu hôm nào… giờ phụ chị để anh sớm về quê
Trước máu thịt anh đây… chúng em quyết lời thề
Diệt hết giặc, trả thù cho quê hương bè bạn”
 
Rời rừng tràm, mẹ vượt bưng, vườn băng kinh mương ruộng cạn
Sợ mùi dậy nặc nồng mẹ chẳng dám đi xe
Kẽo kẹt gánh cốt chồng suốt chiều, đêm… tờ mờ sáng tới quê
Qua vất vả yên lòng qua mắt địch
Và… đêm ấy ở gò hoang vài người thân cưa bào lịch kịch
Làm áo gỗ đơn sơ đưa cha xuống đất sâu rồi bứng cỏ khỏa bằng
“Thương… thương quá mình ơi” mẹ thổn thức cắn răng
Chờ gôm chân nhang… ấp vào tim
“Hương hồn anh cùng em về nhà mình nhé”
 
Mấy chục năm… Mẹ ngày ngày
Bên bàn thờ… Chuyện với ba… âm thầm lặng lẽ.
 
------------------------------------
Mẹ Mươi là Nguyễn Thị Tẩu ở ấp Thạnh Lạc Đông, xã Thạnh Nhựt, Gò Công Tây, là vợ liệt sĩ Trần Hữu Lợi hy sinh 26/5 năm 1964 ÂL. Tháng 2/1965 ÂL mẹ tự đi lấy cốt chồng về quê.

Tác giả bài viết: Đỗ Bá Ngọc

Nguồn tin: Văn nghệ Tiền Giang số 91