Bài thơ về những mùa nhung nhớ

Em về Mỹ Tho giữa mùa thu vàng lá lộc vừng
Giữa mùa thương chúng mình thôi lưng chừng, thôi nhung nhớ
Giữa những cảm xúc chồng chềnh dạt trôi miền hơi thở
Em bước một mình. Anh còn lại ở bữa hôm qua.
 
Mình giận nhau ngày hạ nồng nàn ve hát ngân nga
Anh ngoảnh mặt. Em bỏ đi. Chắc là không còn nhớ
Mình mặc kệ nhau ngày xuân chờ bữa cơm sum họp
Mình lướt qua tưởng chừng như mình chưa từng quen biết.
 
Anh để em đi giữa mùa thu lá vàng biêng biếc
Những mặn nồng tha thiết bây giờ em biết mình đau
Mùa đông lạnh lẽo vô cùng mình cũng đã xa nhau
Mình mải miết tìm trong những kỷ niệm màu nhung nhớ.
 
Em đi rồi mà chẳng hiểu lòng mình đi hay ở
Lại loay hoay trong miền cũ thành trắc trở nhân duyên
Mùa đông lại về em lại nhớ bữa gặp đầu tiên
Nụ cười anh xoa dịu và xóa tan bao phiền muộn.
 
Hay mình thử tìm về bên nhau giữa màn đêm xuống
Trao nồng nàn một vòng tay siết chặt một vòng tay
Môi hôn ngọt môi cho thỏa nhung nhớ của bao ngày
Tay nắm lấy bàn tay nghe lòng mình thương trở lại.
 
Hay mình bỏ hết niềm đau đáu cũ xưa ngày ấy
Về bên nhau xây lại mái nhà từng qua ngang trái
Anh đã từng đau bởi người thương thay lòng đổi dạ
Người cũng bỏ lại em lòng đá sỏi sợ dối lừa.
 
Mùa đông đã về đây khơi ký ức của hôm xưa
Hay chúng mình cũng về lại bên nhau mùa nhung nhớ?

Tác giả bài viết: Tuệ Minh

Nguồn tin: Văn nghệ Tiền Giang số 96