Hãy kể em nghe điều gì đó đi anh
Sài Gòn hôm nay mưa bão
Thôi thì tạm gác lại những lo toan, bộn bề, cơm áo
Lâu rồi chúng mình không ngồi lại với nhau....
Nụ cười giòn tan đồi cao
Chăn đàn nghé ung dung gặm cỏ gạo
Vệt gió nghịch đùa đánh bung tóc rối
Cột mùa bằng sợi nắng thảnh thơi
Đi qua hết những mùa hè năm cũ
thấy ký ức mình trống rỗng bàn tay
em đã nhớ xa xôi và đã nhớ
cánh phượng rơi buồn góc phố mưa bay
Chạm vào vạt áo thương yêu
Một vùng châu thổ phì nhiêu gọi mời
Qua phà Vàm Cống anh trôi
Sang con dốc nhỏ đúng nơi em chờ
lỡ thả cơn mơ chiều lên giọt mưa mềm mại đầu hạ trắng
lỡ thả hồn trần theo lơ lửng cơn gió nhẹ hoang phiêu
bâng khuâng chiều rơi
bâng khuâng nắng hạ
chập chùng buông đôi bờ dĩ vãng
nở bung cánh trắng giấc thiên di...
Mình có thể thuộc về nhau lần nữa không anh
Sao lại trả lời em bằng sự lặng im và ngần ngại
Bao nhiêu can đảm của rất nhiều ngày cộng lại
Em chỉ muốn biết điều này!
“Hò ơi... gió đưa bụi chuối sau hè
(Chứ) anh mê... anh mê vợ bé... bỏ bè con thơ...
Hò ơi...(chứ) gió đưa cây cải về trời,
(Chứ) rau răm ở lại,... hò ơi,
rau răm ở lại,... chịu lời đắng cay”.
Nắng không lên nữa
mẹ gánh giấc mơ ra giữa đồng chiều
rạ rơm vẫy vùng con dế
tháng này cơn ngủ không tròn
mẹ nhuộm nỗi lo bạc màu tóc rối
Chiều ngoại ô thành phố B. có phần ồn ào náo nhiệt hơn vì người lớn, trẻ nhỏ dần trở về sau một ngày đi làm, đi học. Người thợ may ngồi trước cửa căn nhà nhỏ, thong thả ngắm những vệt chổi đều tay còn lưu lại trên nền đất pha cát ngoài sân. Những cánh hoa giấy rơi lã chã phủ lên trên ấy một lớp lưa thưa hồng. Hẳn là người quét đã bắt đầu công việc của mình từ rất sớm. Trên nền còn có vết bánh xe máy hằn sâu hơn vết chổi, có lẽ cũng từ lúc sớm. Cạnh đó là vết bánh xe đi vào của chính người thợ may. Và rải rác dấu dép ra vào, chắc của bà mẹ già.
1. Quán Đợi nằm ở góc ngã tư. Nó có hai mặt tiền. Đúng là một địa thế đẹp để bán buôn! Nhưng đối với Phố - cô chủ nhỏ của nó, đây không chỉ là một nơi để tìm lợi nhuận mà còn là nơi cho cô thỏa sức thể hiện những sở thích và đam mê của chính mình.
phố dặt dìu người chở Tết chật ních nụ cười
hương đất trời quyện giọng nói thơm như hoa
Tháng mấy rồi anh
Phố se se gió lạnh
Áo len, khăn choàng siết vòng ôm thật chặt
Ngập ngừng, đèn đỏ ngã ba…
Con bấc chùng chình vắt ngõ sớm nay
Khe cửa hẹp thon cong vài cánh nắng
Anh nghe mùa về rất rõ
Từ đóa tường vy lung linh thềm nhà.
Khi phố trổ mùa xanh ươm mái lá
tôi rơi qua giấc xuân thì
những cánh tay thời gian ngái ngủ
khép cơn buồn cũ kĩ ngổn ngang
Chiều cuối cùng của tuổi hai mươi bốn
dành một giờ đồng hồ cho ngã năm
thấy cuộc sống thật có nhiều chọn lựa
rốt cuộc chỉ lòng vòng cho đỡ tẻ nhạt
rồi cũng đổ hết về lặng im