Nhớ anh Mười...

Đăng lúc: Thứ ba - 02/10/2018 15:33
Tin nhà văn Lương Hiệu Vui (ông Mười Vui) ra đi không quá bất ngờ nhưng cũng không tránh khỏi cảm giác hụt hẫng và thương tiếc.
Tác giả bài viết (bìa trái) và nhà văn Lương Hiệu Vui

Tác giả bài viết (bìa trái) và nhà văn Lương Hiệu Vui

Đầu năm 2015, Hội tổ chức buổi Hội thảo tác phẩm Lương Hiệu Vui, ông Mười  vẫn có mặt, vẫn bắt tay vui vẻ với mọi người nhưng thần thái không còn như trước.

Sau những bài tham luận của anh em hội viên, ông được mời lên phát biểu cảm tưởng. Ông nói rất thật, ông vui vì thịnh tình anh em dành cho tác phẩm của ông, nhưng ông nghe không được chữ nào vì tai ông đã gần như điếc rồi.

Văn tài và nhân cách của Lương Hiệu Vui được anh em công nhận và mến mộ ngay từ những ngày đầu ông tham gia sinh hoạt trong Hội văn nghệ. Ông có vốn sống phong phú, từng trải và tính tình nhân hậu. Nhân vật trong văn ông là những con người bình thường trong đời sống bình dân Nam bộ. Những sự kiện trong xã hội dẫu có bất thường nhưng được ông trình bày như một sự tất yếu trong đời sống. Để có được cách nghĩ, cách nhìn và cách viết như vậy không phải dễ dàng. Ông đã thể hiện những điều đó trên trang viết của mình tưởng như nhẹ nhàng nhưng thực ra rất bản lĩnh.

Ông là người dễ gần cũng bởi một thói quen đáng lo ngại, ông hay rượu.

Khi rời khỏi nhà mọi người thường mang theo nước uống, còn ông thì mang theo rượu uống, chí ít cũng một xị. Mọi người mời ông uống trà thì ông rót rượu ra uống thay trà.

Có lần tôi nói với ông. Anh Mười ơi, em thấy anh còn cả ngàn trang văn hay chưa viết. Mỗi lần anh nâng một ly rượu lên là em thấy tiếc một trang văn bị rớt xuống. Bớt rượu đi anh Mười ơi.

Ông Mười cầm chai rượu nhỏ, dẹt, hơi cong cong, loại bỏ túi, màu xanh, nhãn hiệu Hennessy rót nốt rượu ra hai ly nhỏ trước mặt. Ông vặn nút chai lại rồi đưa cho tôi. Ê, chú em mày nói đúng thôi, nhưng chú mày cũng phải hiểu rằng, sống trong đời cũng cần phải uống rượu. Anh tặng chú mày cái chai này để thỉnh thoảng cũng nên mang rượu đi mà uống.

Những lần gặp sau, tôi thấy anh đựng rượu trong chai pet loại một phần tư lít. Anh vẫn uống rượu và hỏi tôi, còn giữ cái chai không? Hơn một phần tư thế kỷ rồi, cái chai nhỏ tôi để lạc đâu mất nhưng những câu chuyện nói với anh thì tôi vẫn nhớ, sống trong đời cũng cần phải uống rượu. Rượu lễ, rượu tình. Chia vui, chia buồn. Nhiều khi rượu uống một mình, ngẫm nghĩ…

Trong Hội thảo tác phẩm Lương Hiệu Vui, tôi đã đọc bản tham luận với đề tựa “Nét buồn trong trang văn Lương Hiệu Vui”. Hôm đó, anh vẫn ngồi tại Hội thảo nhưng nào có nghe được gì. Những bản tham luận sau đó được tập hợp trao tận tay nhà văn. Mấy trang viết của thằng em này liệu có chia sẻ được ít nhiều nỗi lòng của anh không, anh Mười ơi!

Đời sống mỗi người có hạn.

Nhưng đời sống của những nhân vật trong tập truyện ngắn Xóm cũ (1994), trong tiểu thuyết Anh em khác mẹ (1995), trong tiểu thuyết Khám Chí Hòa (2009) sẽ sống lâu hơn người viết ra nó rất nhiều.

Vì đó là những trang đời trang văn đẹp và thực.

Những dòng thương nhớ này xin được thay nén nhang thơm tiễn biệt nhà văn Lương Hiệu Vui.

 

Nguyễn Tri Nha
(Theo Văn nghệ Tiền Giang số 87)
Chia sẻ: Google Bookmarks Yahoo Bookmarks Đăng lên ZingMe Đăng lên Linkhay Đăng lên TagVn Bookmarks lêb baibu
Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết
 

Thăm dò ý kiến

Đánh giá của bạn về phiên bản mới này?

Tuyệt vời

Tốt

Trung bình

Bình thường

Rất tệ

Bộ đếm

  • Đang truy cập: 193
  • Khách viếng thăm: 187
  • Máy chủ tìm kiếm: 6
  • Hôm nay: 30412
  • Tháng hiện tại: 2195072
  • Tổng lượt truy cập: 46162305