Cô con gái của ngài Rapechini

Minh họa: Duy Hải

Minh họa: Duy Hải

Truyện ngắn của Nathaniel Hawthorne
Cách đây nhiều năm, một thanh niên tên Giovani Gosconti rời nhà ở Naples đến học tại Bắc Ý. Anh thuê một căn phòng nhỏ trên tầng áp mái của một tòa nhà cổ xưa và tối tăm. Còn hiện nay thì một bà già tên là Lisabeta cho các sinh viên ở trường Đại học Padua thuê phòng.
Phòng của Giovani có một khung cửa sổ nhỏ. Từ đó anh có thể nhìn thấy một khoảng vườn rộng lớn đầy dẫy cây cối và hoa.
"Khu vườn của bà phải không ạ?", một ngày nọ anh hỏi bà Lisabeta.
"Ồ, không", bà ta nhanh nhẩu đáp. "Chủ của ngôi vườn này là một vị bác sĩ nổi tiếng tên Jacomo Rapechini. Người ta nói ông ấy sử dụng những cây ấy để chế ra nhiều loại thuốc kỳ lạ lắm. Ông ấy sống với cô con gái tên Beatrice trong căn nhà nâu nhỏ trong vườn.
Giovani thường ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn khu vườn. Anh chưa bao giờ thấy nhiều loại cây cối khác nhau đến thế. Chúng đều có những cái lá xanh to lớn và những bông hoa tuyệt đẹp trong mỗi màu sắc của cầu vồng. Cái cây mà Giovani ưa thích mọc trong một cái chậu cẩm thạch trắng ở gần căn nhà. Nó được phủ đầy những đóa hoa lớn màu tím.
Một ngày kia, khi đang nhìn qua khung cửa sổ, Giovani thấy một ông già trong chiếc áo choàng đen đi vào vườn cây. Ông già cao và ốm. Khuôn mặt ông trông có vẻ vàng vọt, bệnh hoạn. Đôi mắt đen của ông thật lạnh lùng. Ông già mang đôi găng tay dày và mang khẩu trang che miệng và mũi. Ông thận trọng đi giữa đám cây cối như thể đang đi giữa bầy thú dại hay lũ rắn độc. Mặc dù, ông già đang ngắm nhìn những bông hoa nhưng ông không hề sờ vào hoặc ngửi bất kỳ một bông hoa nào cả. Khi đến cây có bông hoa tím lớn, ông dừng lại, cởi khẩu trang ra và gọi lớn: "Beatrice, hãy ra đây giúp cha này!".
"Vâng, con sẽ đến ngay. Cha muốn gì ạ?", một giọng nói trẻ trung và ấm áp từ trong nhà đáp lời ông. Một thiếu nữ trẻ bước vào vườn cây. Mái tóc cô đen dày xõa thành lọn xuống bờ vai. Má cô ửng hồng với đôi mắt to và đen. Trông cô tràn đầy sức sống, khỏe mạnh và đầy nghị lực khi cô bước dọc theo những hàng cây. Giovani nghĩ rằng nàng xinh đẹp giống như những đóa hoa tím trong chậu cẩm thạch kia. Ông già nói điều gì đó với cô. Cô gật đầu, sờ và ngửi những đóa hoa mà cha cô đã cẩn thận tránh xa.
Nhiều tuần sau đó, Giovani đi thăm Pietro Bajioni, một người bạn thân của cha anh. Giáo sư Bajioni dạy môn dược học ở trường đại học. Trong buổi viếng thăm, Giovani có hỏi thăm về bác sĩ Rapechini.
"Ông ấy là một nhà khoa học lớn", giáo sư Bajioni đáp, "Nhưng ông ấy cũng là một người nguy hiểm". "Tại sao?" - Giovani hỏi.
Ông già chậm rãi lắc đầu. "Bởi vì Rapechini chuyên tâm nhiều về khoa học hơn là quan tâm đến con người. Ông đã chế nhiều loại thuốc độc kinh khủng từ những cái cây trong vườn đó. Ông ấy nghĩ rằng ông có thể chữa trị các chứng bệnh bằng thuốc độc. Điều đó đúng. Đã nhiều lần ông chữa trị cho những bệnh nhân mà mọi người nghĩ rằng sẽ phải chết. Nhưng thuốc của Rapachini cũng đã giết chết nhiều người. Tôi nghĩ ông ta sẽ hy sinh bất cứ sinh mạng nào, thậm chí ngay cả chính ông ta cho một trong các cuộc thí nghiệm của mình.
"Nhưng còn cô con gái của ông ta thì sao?" - Giovani hỏi.
"Tôi chắc rằng ông ta rất thương con". Người giáo sư già mỉm cười nói với chàng trai. "Thế đấy!", ông nói "Cậu đã nghe về Beatrice. Người ta nói cô ấy rất xinh đẹp. Nhưng hiếm người ở Padua gặp được cô ta. Cô ta không bao giờ rời khỏi khu vườn của cha mình".
Giovani rời khỏi nhà giáo sư Bajioni vào lúc mặt trời lặn. Trên đường về, anh ghé lại một cửa hàng bán hoa để mua vài đóa hoa tươi.
Anh trở về căn phòng của mình và ngồi bên cửa sổ. Còn sót lại một ít nắng chiều. Khu vườn yên tĩnh. Những bông hoa tím trên cái cây mà Giovani ưa thích dường như rực rỡ hơn trong cái nắng nhạt của chiều tà. Rồi có người chạy ra lối đi của ngôi nhà nâu nhỏ. Đó là Beatrice. Cô đi vào vườn và bước dọc theo cây cối. Cô cúi xuống sờ những cái lá của cây hay ngửi một bông hoa. Người con gái của Rapechini dường như xinh đẹp hơn với mỗi bước đi. Khi đến cái cây hoa tím, cô vùi mặt vào trong những cánh hoa. Giovani nghe cô hỏi: "Hãy cho chị hơi thở, cô em của chị. Không khí bình thường làm chị yếu ớt quá. Và hãy cho chị một trong những bông hoa đẹp của em".
Beatrice dịu dàng ngắt một trong những đóa hoa lớn nhất. Khi cô nâng nó lên để cài vào mái tóc đen, vài giọt nhựa từ cành hoa rơi xuống đất. Một trong những giọt đó rơi xuống đầu con thằn lằn nhỏ bò gần chân của Beatrice. Trong một thoáng con thằn lằn giãy giụa mạnh mẽ. Rồi nó không nhúc nhích gì nữa.
Beatrice dường như chẳng ngạc nhiên gì. Cô thở dài và cài cành hoa lên tóc. Giovani nhướn người ra cửa sổ để nhìn thấy cô rõ hơn. Ngay lúc đó, có một con bướm xinh đẹp bay qua bức tường của khu vườn. Nó dường như bị hấp dẫn bởi Beatrice và bay quanh trên đầu cô. Rồi đôi cánh của con côn trùng ấy dừng lại, nó rơi xuống đất, chết ngay. Beatrice lắc đầu buồn bã. Bỗng nhiên cô nhìn lên khung cửa sổ của Giovani, và thấy một chàng trai trẻ đang nhìn mình. Giovani nhặt lên những cánh hoa anh đã mua và ném nó về hướng cô.
"Cô bạn trẻ", anh nói, "Hãy nhận những đóa hoa này như quà tặng của Giovani nhé!".
"Xin cảm ơn!", Beatrice trả lời. Cô nhặt những đóa hoa ấy lên và nhanh chóng chạy vào nhà. Cô dừng lại ngay cửa một lúc và e lệ vẫy chào Giovani. Nếu anh không lầm, thì dường như những cánh hoa của anh đang bắt đầu ngả màu nâu trong tay cô ấy.
Trong nhiều ngày, chàng trai trẻ tránh xa khung cửa sổ nhìn xuống khu vườn của Repechini. Anh ước chi mình đã không nói chuyện với Beatrice vì giờ đây anh th- của cậu đã thay đổi từ lần cuối cùng chúng ta gặp nhau".
Đó là một sự thật. Giovani đã trở nên rất ốm. Gương mặt anh trắng bệch và đôi mắt thường cháy lên cơn sốt. Khi họ dừng lại nói chuyện, một người mặc áo đen dài bước xuống phố. Ông ta đi đứng chậm chạp như một người ốm yếu. Gương mặt ông ta vàng vọt, nhưng đôi mắt thì đen và sắc. Đó là người mà Giovani đã trông thấy trong khu vườn. Khi vượt qua họ, người đàn ông gật đầu chào giáo sư Bajioni một cách lạnh nhạt, nhưng ông nhìn Giovani với nhiều chú tâm.
"Đó là bác sĩ Rapechini", giáo sư Bajioni thì thầm khi ông đi qua. "Ông ta đã khi nào thấy mặt cậu chưa?".
Giovani lắc đầu: "Chưa, tôi nghĩ rằng chưa".
Giáo sư Bajioni có vẻ lo lắng: "Tôi nghĩ là trước đây ông ta đã thấy cậu. Tôi biết cái nhìn lạnh lẽo của ông ta. Ông ta nhìn giống như cách ông ta xem xét một con vật mà ông ta đã giết trong phòng thí nghiệm của mình. Giovani, tôi xin đem mạng sống của mình ra đặt cược, rằng cậu đang là một đối tượng trong những thí nghiệm của Rapechini".
Giovani bước xa ông già: "Bác đùa à!", anh nói. "Không, tôi nói nghiêm chỉnh đấy". Người giáo sư nắm cánh tay Giovani. "Hãy cẩn thận, anh bạn trẻ của tôi. Anh đang ở trong tình trạng nguy hiểm ghê gớm đấy".
Giovani kéo tay ra: "Tôi phải đi đây. Chào bác nhé!".
Khi Giovani vội vã về phòng, anh cảm thấy bối rối và hơi sợ hãi. Bà Lisabeta ngồi đợi anh ở cửa. Bà biết anh quan tâm đến Beatrica. "Tôi có một tin mới tốt lành cho cậu đây". Bà nói: "Tôi biết có một cái cổng bí mật đi vào vườn của Rapechini".
Giovani không thể tin vào tai mình. "Ở đâu vậy?", anh hỏi, "hãy chỉ lối cho tôi".
Một ngày nọ, Giovani tìm ra cánh cổng bí mật đi vào khu vườn của Rapechini. Anh đi vào. Tất cả cây cối hình như có vẻ hoang dại và không tự nhiên. Giovani nhận ra Rapechini có lẽ đã tạo ra những bông hoa lạ thường và khủng khiếp này cho những cuộc thí nghiệm của ông ta.
Thình lình, con gái của Rapechini bước vào khu vườn. Cô di chuyển nhanh chóng giữa những cánh hoa cho đến khi gặp anh. Giovani xin lỗi về việc đi vào khu vườn mà không có sự mời trước, nhưng Beatrice cười với anh và làm anh cảm thấy an tâm.
"Tôi thấy anh rất yêu hoa", cô nói, "và vì thế anh đã đến để quan sát kỹ hơn bộ sưu tập hiếm hoi của cha tôi".
Trong khi cô nói, Giovani chú ý đến hương thơm tỏa ra quanh cô. Anh không chắc rằng mùi hương tuyệt diệu đó đến từ những cánh hoa hay từ hơi thở của cô. Cô hỏi thăm về quê nhà và gia đình anh. Cô kể với anh rằng cô đã gởi gắm cuộc sống của mình trong khu vườn này. Giovani cảm thấy như đang nói chuyện với một đứa trẻ bé bỏng. Linh hồn của cô trong sáng như dòng nước sạch. Họ chậm rãi đi qua vườn khi nói chuyện. Cuối cùng, họ đến cái cây xinh xắn đơm đầy những hoa tím lớn. Anh nhận ra mùi hương từ những bông hoa này giống như mùi hương từ hơi thở của Beatrice nhưng nó nồng hơn.
Chàng trai trẻ đưa tay ngắt một trong những bông hoa tím, nhưng Beatrice hét một tiếng lớn xuyên qua tim anh như một lưỡi dao. Cô dùng hết sức kéo tay anh ra khỏi cái cây. "Đừng bao giờ sờ vào những bông hoa này", cô la lên. "Nó sẽ lấy đi mạng sống của anh đấy".
Hai tay che mặt, cô chạy vào nhà. Giovani nhìn thấy bác sĩ Rapechini đang đứng trong vườn. Đêm ấy, Giovani không thể không nghĩ gì về sự ngọt ngào và xinh đẹp của Beatrice. Cuối cùng anh ngủ thiếp đi…
Nhưng sáng hôm sau, anh thức dậy với nỗi đau đớn. Anh cảm thấy như thể một trong hai bàn tay anh bốc cháy. Đó là bàn tay mà Beatrice nắm lấy trong tay cô ta khi anh sờ đến một trong những bông hoa. Giovani nhìn xuống bàn tay mình. Có một dấu màu tím giống như bốn ngón tay và một ngón cái. Nhưng vì trái tim anh đang tràn đầy hình bóng của Beatrice, Giovani quên đi nỗi đau ở tay mình.
Anh bắt đầu gặp cô hàng ngày. Cuối cùng cô nói rằng cô yêu anh, nhưng cô sẽ không bao giờ cho anh hôn cô hay thậm chí nắm tay cô.
Sau đó nhiều tuần lễ, vào một buổi sáng, giáo sư Bajioni đến thăm Giovani. "Tôi lo lắng cho cậu", ông già nói. "Cậu đã không đến lớp hơn một tháng rồi. Có việc gì thế?"
Giovani không hài lòng khi gặp người bạn già. "Không, không có việc gì cả. Tôi khỏe mà, cám ơn”. Anh muốn giáo sư Bajioni bỏ đi, nhưng ông già lại gỡ nón ra và ngồi xuống.
"Giovani thân mến", ông nói. "Cậu phải tránh xa Rapechini và con gái ông ta. Cha cô ấy đã đưa thuốc độc vào người cô ấy từ khi cô còn là trẻ sơ sinh. Chất độc ngấm trong máu và trong hơi thở của cô ta. Nếu Rapechini đã làm điều đó với con gái của mình thì ông ta đang dự định làm điều gì đó với anh chăng?".
Giovani giơ hai tay lên che mặt. "Ôi, chúa ơi!", anh la lên.
"Đừng lo lắng", ông già tiếp tục. "Cũng chưa muộn lắm để cứu cậu và chúng tôi cũng có thể sẽ thành công trong việc giúp Beatrice. Cậu có thấy cái chai bạc nhỏ bé này không? Nó chứa một loại thuốc sẽ phá hoại ngay cả loại độc dược mạnh nhất. Hãy đưa nó cho Beatrice uống".
Giáo sư Bajioni đặt lọ thuốc nhỏ trên bàn và rời khỏi phòng Giovani. Chàng trai trẻ muốn tin rằng Beatrice là một cô gái đáng yêu ngây thơ, tuy nhiên những lời của giáo sư Bajioni đã gieo nỗi nghi ngờ vào trái tim anh.
Đã gần đến giờ anh gặp Beatrice như mọi ngày. Khi Giovani chải đầu, anh tự ngắm mình trong chiếc gương gần giường ngủ. Anh không thể không chú ý rằng mình thật đẹp trai. Đôi mắt anh trông thật sáng, và gương mặt thì nồng nhiệt, khỏe mạnh. Anh thầm nói: "Ít ra, chất độc trong người cô ấy chưa lan sang cơ thể mình".
Khi nói, anh tình cờ nhìn vào những bông hoa anh đã mua sáng hôm đó. Một nỗi kinh hoàng xâm chiếm cơ thể anh. Những bông hoa đang chuyển sang màu nâu. Gương mặt Giovani trắng bệch, khi anh nhìn chằm chằm mình trong gương. Rồi anh để ý đến một con nhện đang bò gần cửa sổ. Anh cúi xuống và thổi một hơi vào nó. Con nhện run rẩy và ngã ra chết.
"Ta phải khổ rồi, hơi thở của ta đã nhiễm độc", anh nói thầm.
Và lúc đó, một giọng nói ngọt ngào sâu lắng vang lên từ dưới vườn.
"Giovani, anh trễ rồi đấy. Xuống đây nào!"
"Cô là một quái vật", Giovani hét lên ngay khi anh gặp cô. "Và với chất độc của mình, cô đã làm cho tôi cũng trở thành quái vật. Tôi là một tù nhân của ngôi vườn này".
"Giovani", Beatrice khóc và nhìn anh với đôi mắt to, sáng long lanh. "Tại sao anh lại nói đến những điều khủng khiếp này. Đúng là em không thể nào rời khỏi khu vườn này. Nhưng anh vẫn còn tự do đi bất cứ nơi nào anh muốn!".
Giovani nhìn cô với sự căm ghét tràn đầy trong mắt. "Đừng giả vờ rằng cô không biết cô đã làm gì đối với tôi".
Một đàn côn trùng bay vào vườn. Chúng bay về hướng Giovani và lượn trên đầu anh. Anh thổi một hơi vào chúng. Đàn côn trùng rơi xuống đất, chết ngay. Beatrice hét lớn: "Em thấy rồi, em thấy rồi. Cái khoa học của cha em đã làm điều đó với hai chúng ta. Em không đòi cha làm điều đó đối với anh. Em chỉ muốn yêu anh".
Nỗi tức giận của Giovani chuyển thành nỗi buồn rầu. Rồi anh nhớ lại thứ thuốc mà giáo sư Bajioni đã đưa cho anh. Có lẽ loại thuốc này sẽ phá hủy được thứ độc dược trong cơ thể họ và giúp họ trở lại bình thường. "Beatrice yêu dấu", anh nói. "Định mệnh của chúng ta có lẽ chưa đến nỗi khủng khiếp đến vậy". Anh chỉ cho cô xem chai thuốc bạc nhỏ và kể cho cô biết thứ thuốc bên trong có công dụng gì".
"Em sẽ uống trước", cô nói. "Anh hãy chờ xem chuyện gì xảy ra với em trước khi anh uống nó".
Cô đưa chai thuốc của Bajioni lên môi và hớp một ngụm. Cùng lúc đó, Rapechini ra khỏi căn nhà và chậm rãi đi về phía hai người trẻ tuổi. Ông đưa hai tay về phía họ như thể đang ban phước lành cho họ.
"Con gái ơi", ông nói. "Con không còn cô đơn trên thế giới này. Hãy cho Giovani một trong những cánh hoa tím từ cái cây mà con ưa thích. Bây giờ nó sẽ không làm hại anh ta đâu. Khoa học của cha và tình yêu của con đã làm cho anh ta khác với người thường".
"Cha ơi", Beatrice yếu ớt nói. "Tại sao cha làm điều khủng khiếp đó với con gái của mình?".
Rapechini nhìn con đầy vẻ ngạc nhiên. "Con muốn nói gì, con gái của ta?", ông hỏi. "Con đã có một sức mạnh mà không phụ nữ nào khác có được. Con có thể đánh bại kẻ thù mạnh nhất của con chỉ bằng một hơi thở. Con thích trở thành một người phụ nữ yếu ớt sao?".
"Con muốn được yêu thương, chứ không phải sợ hãi", Beatrice trả lời. "Nhưng giờ đây điều đó chẳng hề gì. Con đang xa rời cha đây. Con sẽ đi và chất độc mà cha đưa vào người con sẽ không làm hại ai được nữa. Chào anh, Giovani!".
Beatrice ngã xuống. Cô chết dưới chân người cha và Giovani. Chất độc đã ngấm quá nhiều trong người cô gái. Liều thuốc tuy hủy diệt được chất độc nhưng cũng đã giết chết cô.
Nguyễn Thị Thu dịch
(Theo Văn nghệ Tiền Giang số 30)