Một chuyến đi

Minh họa: Lê Hồng Thái

Minh họa: Lê Hồng Thái

Lúc ấy trời hãy còn đang tối. Chiếc xe kềnh càng len lỏi, luồn lách trên con đường nhỏ hẹp uốn lượn quanh co. Những vệt đèn pha quét vào từng vũng bóng tối đặc quánh, không thấy gì ngoài đám dã quỳ ám bụi mốc thít ngã rạp hai bên đường trước những cơn gió quật. Người tài xế văng tục một câu khi trưởng nhóm sau một hồi lọ mọ trên Google Map tuyên bố “nhầm đường” khi xe đi vào một hẻm núi hẹp. Đành gõ cửa năn nỉ người gác rừng mở cổng cho vào để quay đầu xe. Con đường nhỏ làm chiếc xe nặng nề hàng hóa xê dịch từng chút một. Trên xe mọi người vẫn im lặng. Từng cặp từng cặp chìm đắm trong những suy nghĩ riêng tư. Tuồng như chuyện lạc đường và tiếng thắng xe rít lên sau mỗi lần de tới de lui đang xảy ra ở đâu đó và họ là một đám đông vô can, thậm chí có người vừa thức dậy cũng lật đật đưa gậy “tự sướng” mà không cần biết chuyện gì đang xảy ra.

Người bạn đồng hành kế bên im lặng nãy giờ. Chị hỏi tôi có cần đi vệ sinh không. Tôi lắc đầu. Chắc cũng không còn xa lắm đâu. Chúng tôi đang đi về phía đông của cao nguyên trong cái lạnh cuối năm. Qua tin nhắn, tôi loáng thoáng nhớ Đê giờ này dường như đang ở đâu đó phía bắc, với những kế hoạch, những dự định cho những chuyến phiêu bạt mới. Lần gặp gần nhất cũng cách đây hơn một năm. Hai đứa nằm trên thảm cỏ rộng. Sương giăng tứ bề. Bầu trời lồng lộng, lấp lóa ánh pháo hoa của đêm festival. Mùi phân súc vật hăng hắc rắc vào đêm chút mùi đồng cỏ quen thuộc.

- Lạnh không, Đê hỏi?

- Lạnh.

- Hay mình chui vào lều?

Tôi lắc đầu:

- Nằm vầy thích hơn.

- Khi nào Ẩn cưới?

- Chưa biết, khi nào cả nhà muốn thì cưới.

- Cần phải cưới một ai đó sao? Đê gặng.

- Với mọi người là vậy.

- Sao không sống cho riêng điều mình thích như cách của Ẩn?

Tôi im lặng không đáp. Hơi thở Đê gần bên, vẫn là euphoria quen thuộc. Đê gác chân lên người tôi. Tôi xoay lưng về phía Đê để tránh chạm mặt một vòng tay và trấn áp một thứ cảm xúc khó gọi tên làm tôi choáng váng. Tôi thấy mình đang thả chân dưới con suối nhỏ nắng trong mưa đục. Đê thì đang thơ thẩn nhặt nấm bên rừng thông. Rồi Đê trượt chân lăn tòm xuống nước sau cú ngã. Tôi chới với đuổi theo. Dòng nước càng lúc càng mang Đê đi xa cho tới lúc áo Đê mắc vào một cái rễ cổ thụ. Tôi ôm chầm lấy Đê khóc sướt mướt. Đó là lần đầu tiên tôi cảm giác mình thuộc về một người khác.

Còn bây giờ, khoảng cách giữa hai đứa được tính bằng sự trống trải im lặng. Đôi lúc là sự giận dỗi pha lẫn kiêu kỳ của Đê trong mớ tự ái hỗn độn, ích kỷ của cả hai. Những mối quan hệ mới tạo lập trong chừng mực nào đó lại trở thành rào cản khi một trong hai là tâm điểm thu hút kẻ thứ ba. Không có sự an nhiên. Chỉ có gương mặt Đê lầm lì, cạy răng cũng không há miệng. Có những đêm tôi không ngủ được, cứ thao thức ôm bóng tối mà nghe tiếng động chung quanh khẽ khàng gọt giũa thời gian theo tiếng tích tắc của cây kim đồng hồ. Trong mớ âm thanh đó, Đê luôn choáng ngợp đến mức làm tôi khó thở. Có vẻ như, não tôi không chịu ngủ chừng nào tôi còn chưa xua Đê ra khỏi ý nghĩ của mình. Còn Đê? Chắc hẳn Đê đang đâu đó với những người phụ nữ phóng khoáng, luôn xem Đê là những khoảnh khắc vui vẻ để tận hưởng cuộc sống vốn quá nhiều thứ thừa mứa nhàm chán của họ. Nghĩ thôi, tôi đã thắt lòng. Cái cảm giác phải giành lại Đê làm tôi ngột ngạt. Nhưng những tin nhắn thưa dần theo bước phiêu bạt của Đê khiến tôi im lặng. Tôi cảm thấy bị tổn thương qua cách cư xử xã giao chừng mực của Đê. Bằng cách nào đó, chúng tôi đã âm thầm lạc nhau, điều mà trước đây tôi chưa hề nghĩ tới. Sợi dây duy nhất nối hai đứa là mười con số hư ảo và một khoảng trống không biên giới. Chỉ cần một phím tắt là mọi sự kết thúc. Nhiều lúc tôi thấy mình lơ ngơ trước face của Đê với đủ thứ hình ảnh và rất nhiều gương mặt mới trên những chặng đường xa lạ. Lơ ngơ, lạc lõng và đau đớn. Nghĩ cho cùng, tôi đâu đã là gì của Đê?

Ngày tháng trôi đi theo một sự dịch chuyển nhất định. Tôi vẫn hăm hở với công việc, vẫn tràn đầy năng lượng trong mắt mọi người. Khi nghe bác sĩ bảo tôi có một vấn đề về cột sống cần phẫu thuật gấp, tôi bàng hoàng. Cái con người ba mươi sáu trong tôi bỗng chốc trở thành người già bảy mươi hai không khoan nhượng. Tôi nghĩ tới mẹ, tới ba, tới những đứa em chưa thành gia thất, nghĩ tới công việc làm ăn đang xuôi gió thuận buồm, cả chuyện “năm ăn năm thua” của dao kéo vô tình. Cái cảm giác trắng tay làm tôi giật mình hoảng loạn. Cho tới thời điểm đó, tôi lục lọi mãi vẫn không tìm đâu được cho mình một người bạn thân. Và càng không hiểu lý do mình

tồn tại…

Chiếc xe dừng lại sau một hồi bò loanh quanh theo sườn đồi. Ngôi trường nhỏ hiện ra trong đêm với tấm bảng xanh tróc sơn trên chiếc cổng thấp. Cửa xe mở mang theo một luồng không khí lạnh buốt. Tôi xem đồng hồ: ba giờ ba mươi phút sáng. Có tiếng hít hà xuýt xoa. Mớ khăn áo mỏng miền nhiệt đới làm hai hàm răng tôi va vào nhau lập cập. Những thứ chuyến đi mang tới được mọi người nhanh chóng chất vào sân trường. Tôi tìm mình trong đám đông đó cách đây hơn hai mươi năm. Hồi xưa mỗi khi nhận được hàng cứu trợ cả nhà tôi mừng phát khóc. Nhưng nước mắt bây giờ dường như là một món hàng xa xỉ. Ai sỉ vả cũng cười. Ai nói nặng cũng không quan tâm. Ai soi mói cũng làm ngơ không biết. Riết rồi tôi thấy mình giống mấy tượng đá Tề Thiên trong đường hầm đất sét, im lặng, vô tri. Một thứ vô tri có lập trình.

Chị bạn đồng hành lật đật nắm tay tôi kéo ra khỏi đống hầm bà lằng mì, gạo, tập vở, quần áo…và ngọt ngào:

- Em nghỉ đi, để mấy nhỏ nó làm.

- Làm chung cho vui, chị?

- Mình “lớn tuổi” rồi, nhào vô đó chi?

- Tình nguyện đâu có tuổi, tôi cười.

- Hôm qua chị rủ con gái đi theo, nó nói: chả dại!

Tôi định hỏi: vậy sao chị đi chi nhưng tôi kìm lại kịp, vì cái cách chị nhìn tôi có chút gì đó giống Đê. Có lúc Đê đã dạy tôi như vậy. Biết im lặng lúc cần là cách sống khôn ngoan. Cứ nhìn đám đông phản ứng rồi nép vào. Dẹp lòng tin qua một bên sẽ thấy cuộc sống thật đơn giản. Cả những lúc bất bình cũng không nên lên tiếng. Tôi, rồi như những người khác, sẽ thấy mình thuộc về một nơi mà tôi không từng thuộc về, một cách rất tự nhiên?

Ngày mai, chuyến xe sẽ mang chúng tôi về phương bắc, nơi có Đê và ngôi nhà gỗ trên đồi. Qua cửa kính xe, tôi sẽ thấy giàn rạng đông mùa này đang đơm bông sặc sỡ, lấp ló nơi cổng rào có cây mận xanh.Tôi sẽ thấy áo Đê phơi bay phất phới trong sân giữa bình minh lạnh. Đám loa kèn chưa tới mùa, nằm phơi lá trong cái nắng hanh khô. Sắc hoa mịn màng tưng bừng nở trong ký ức từng chùm kỷ niệm trắng tinh, đâu đó thoảng mùi mứt ổi sim phết lên từng lát bánh thơm giòn trong gian bếp nhỏ. Chợt nhận ra tóc Đê bây giờ cứng, thưa, ngắn ngủn và loáng thoáng sợi bạc. Chợt nhận ra mình đang đi về phía Đê bằng những bước chân ảo tưởng, giữa mùi gió, mùi núi rừng, mùi nhựa cây rưng rưng.

Đơn Dương, tháng 12/ 2015.

Tác giả bài viết: Trịnh Thị Cẩm

Nguồn tin: Văn nghệ Tiền Giang số 73