Vùi ngực sông quê

Về bên sông quê nghe phù sa rạo rực
Soi lại mặt mình... đầy vết cứa thời gian
Dòng sông quê ơi!
Nỗi chất chứa trong lòng phút hừng hực trào dâng
Muốn nhoài ngã vào sông cho vỡ oà khát nhớ!
Con thuyền hồn mình chở khẳm nỗi đa đoan
Sông  trầm tư cứ mãi lặng lờ... lặng lờ...
Như muôn đời vẫn thế
Vẫn thở bềnh bồng làn khói sóng mênh mang...
(Riêng một tôi
Phong trần lem luốc đầy vết bụi thời gian
Ngại sông quê sẽ cau mày hờn giận)
...Thôi!
Thì cứ thả nỗi niềm cho lao xao con sóng
Tìm tiếng mẹ ru xao động áng mây trầm
Tôi mê man vùi vào ngực sông để lắng nghe sông thở
Khuôn ngực sông cũng phập phồng nỗi nhớ
Sông ôm ấp tôi vào lòng gột sạch lớp bụi trần...
Sáng bừng khuôn mặt nét thuần quê!
Tiếng sóng ru cứ ngỡ như tiếng mẹ vỗ về
Mơn man... mơn man con nước chiều trở giấc
Dòng sông chở cơn mê vào miên viễn...
Tôi lơ mơ giữa cõi đời phù phiếm
Khi mệt nhoài... về vùi mặt bụi trần vào khuôn ngực sông quê.

Tác giả bài viết: Nguyễn Hữu Thọ

Nguồn tin: Văn nghệ Tiền Giang số 89