Thương nhớ Tiền Giang

Quê hương mình thao thức ở trong tim
Phía trời Tây cách đại dương xa thẳm
Gọi Tiền Giang lòng nghe trăn trở lắm
Thương hai mùa chống dịch đã tạm yên
 
Quê hương mình đau đáu ở trong tim
Nghe mang máng tiếng sông Tiền sóng vỗ
Thương tháng Ba vết lòng kênh chạm trổ
Như tâm tình người trải đại dịch Cô vi
 
Quê hương mình có như thuở con đi
Nghe tháng Ba chòng chành cơn gió trở
Dòng sông quê biển pha mùa nước lợ,
Khẩu trang dày chắc mẹ giờ đã quen!
 
Quê hương mình thao thức ở trong tim
Ơi Tiền Giang! Một tình yêu sâu thẳm
Cháy ngời niềm tin rồi ngày mai chiến thắng!
Dịch bệnh rời xa con về lại quê nhà
 
Quê hương mình như muôn dải gấm hoa
Được khắc họa lên tình người chơn chất
Yêu người hơn ta là điều có thật
Bao trái tim dung dị sống cho đời!
 
Tin ngày mai dịch bệnh sẽ xa rời
Nỗi mừng vui chắc cỏ hoa biết hát
Mường tượng tháng Ba nắng hương bát ngát
Dào dạt lòng cuộn nỗi nhớ Tiền Giang!

Tác giả bài viết: Dương Bạch Hằng

Nguồn tin: Văn nghệ Tiền Giang số 104