Sen

Giữa đất, trời và nước
Sen lặng lẽ tỏa hương
Cứ lặng lẽ thơm mà không cần lên tiếng
Như vầng trăng cứ lặng lẽ sáng
Chỉ có ai thức đêm mới nhận ra vẻ đẹp hiến dâng đang vằng vặc giữa trời
Sen,
Chỉ với làn hương mà làm xôn xao nắng
Chỉ với làn hương mà gió cũng xôn xao
Chỉ với làn hương mà chân trời ngát trắng
Chỉ với làn hương mà hồng tím không gian...
Sen,
Thì ra bùn đất tỏa hương
Thì ra hương tỏa lên từ nước
Thì ra làn hương ngậm ngọc
Hạt sương lóng lánh đất trời.
Người ta nhận sen là bạn
Người ta nhận sen là đấng thiêng liêng
Người ta nhận sen là mình
Nhưng sen vẫn chỉ là sen
Mọc lên từ bùn và nước.
Sen,
Cớ gì mà Đức Phật tọa lạc
Cớ gì mà bao quốc gia mượn làm biểu tượng cho mình
Cớ gì mà trong hương Đức Phật phải lim dim
Trong khi sen vẫn thức?
Trong cõi đời thế nào là trong đục
Thế nào là hương thơm
Thế nào là xinh đẹp?
Chẳng có ai và điều gì giải thích được hết
Ngoài Sen!

Tác giả bài viết: Lê Ái Siêm

Nguồn tin: Văn nghệ Tiền Giang số 87