Người nghệ sĩ mù

Chiều nắng nhạt hối hả dòng xe cộ
Anh ngồi bên vệ đường ôm cây ghi - ta cũ
Mái tóc phong trần, gương mặt buồn âm u
Cuộc đời anh đã vào thu
Đôi hốc mắt khép hờ chứa đựng bóng tối
Không nhìn thấy những người trên đường đi qua rất vội
Những đồng tiền lẻ rơi vào chiếc rổ trước mặt anh
 
Ngón tay gầy nhấn đau phím đàn cũ kỹ
Những ca khúc ngày xưa mộng mị
Tiếng đàn như oán than
Hồn anh lắng sâu vào những nốt trầm
Tiếng đàn tỏa sương mù đặc quánh
Những nốt cao đau điếng vang lanh lảnh
Người nghệ sĩ mù
Như chiếc lá vàng lay lắt mùa thu
Tiếng đàn rưng máu
Mười đầu ngón tay tuôn tháo
Đôi mắt không nhìn ai mà nhìn sâu vào tâm hồn mình
Với những ấm lạnh cuộc đời dành
 
Ngày dần hết mặt trời dần tắt
Những xót thương của mọi người trong ánh mắt
Phố xá đông chen
Mọi người mỏi mệt cuộc mưu sinh
Dòng người đi qua, vài người dừng lại
Những đồng tiền lẻ rơi vãi
Trong chiếc rổ trước mặt anh đang in xuống bóng chiều.

Tác giả bài viết: Vương Huy

Nguồn tin: Văn nghệ Tiền Giang số 95