Khúc quê

Mây chì trĩu nặng níu cành trời gần hơn với đất
Gió hoang đường đập cửa gọi tôi ra
Thoáng ngày xưa
dáng chiều trắng mưa mẹ hiện
Dấn bước tìm bờ cha vĩnh viễn không về
Bầy con gầy còm sạm nắng da trần mặc áo quê
Phong phanh gió
cắt ruột mùa đông đậm rét
Ngước mắt nhìn trời
Lá reo
Những sợi trắng tơ rối bay lất phất
Mái dột phên thưa
Tấm lòng cửa biển khuất trời mẹ nghiêng che

Anh lớn lên giấu trong lòng hào khí bài ca
Đêm đưa tiễn
dưới trăng thề dặn dò ngày về xây mùa ấm nắng
Chị lãng quên phận mình trổ ngồng bông cải trắng
Áo vá, chân phèn ngậm ngùi tiếc rẻ thời gian

Cánh đồng quen lối
Đường gập ghềnh in dấu mấy nẻo quê
Đôi trâu chậm bước nặng nề cuối mùa số kiếp
Thời gian kéo sợi đẩy đưa chân dài sải bước
Dẫu mấy phong trần
Nhân sinh chung một cõi về

Tôi nhận ra mình say chén hồn quê
Giọt đục giọt trong cũng đong đầy kỷ niệm
Và khói hương tỏa mờ vùng ký ức
Linh hồn về cong rớt ngọn tàn nhang.

Tác giả bài viết: Hoàng Gia

Nguồn tin: Văn nghệ Tiền Giang số 77