Khi xuân nồng đông nhạt

VNTG - Mùa xuân…

Người dọn vườn gom những cánh hoa tàn, lá mục đổ đi

Để búp măng trên cành thỏa thuê khoe sắc

Những nụ tàn cũng một thời xuênh xoang hoa nắng

Cũng một thời… lũ ong chòm bướm ngẩn ngơ

Nợ phong trần, cánh hoa chiều cam chịu phận bơ vơ

Thương cái gốc, trọn đời làm phân làm rác

Có ai hiểu khi xuân nồng đông nhạt

Xác hoa tàn thêm lần nữa ngặt mình đau!

Dẫu không còn gì để cho nhau

Sao lại nỡ? Người dọn vườn ơi! Sao lại nỡ?

Tác giả bài viết: Trần Thị Ngọc Hồng

Nguồn tin: Văn nghệ Tiền Giang số 56 - Xuân 2013