Gió lên và nước lên

Những bàn tay
Xé toạc tấm áo thiên nhiên
Từng cánh rừng khỏa thân, trân mình trước cuồng phong phẫn nộ
Gió lên và nước lên...
Chú gà con chông chênh gập ghềnh đuối sóng
Ngó trân trân con trâu nước
Nghếch mõm phì phò trước khi chết chìm
Gió lên và nước lên...
Những mái nhà kiêu bạc
Lểnh nghểnh phận người
Cụ ông buộc cánh tay nhăn nheo mình vào cụ bà để dẫu nước có cuốn trôi không rời nhau tất lạc:
“Lỡ mai này về cõi khác
Tôi biết tìm bà ở đâu?”
Sông đã rộng và nước đã sâu
Mà mấy phận đời thu hẹp
Xin nhắn với những bàn tay trần tục
Mai này hãy trả tấm áo về thiên nhiên!

Tác giả bài viết: Ngọc Hồng

Nguồn tin: VNTG số 93