Nghe chừng xuân

Nghe chừng xuân đến
Chồi non rạo rực
Nắng tắt thong dong
Đêm phương Nam nước lớn nước ròng
Nhịp đời trôi khua rơi mùa én đậu
Phải phía cuối sông câu hò vướng bậu
Điệu xê xàng
Điệu hò lý trong veo
Ai quên vội mái chèo
Mà ra giêng đò trôi không dâu mới
Nghe chừng xuân tới
Gọi khản đục tình tan
Bông bí có còn vàng
Cớ sao hát nỉ non điên điển tàn cuối bến
Xuân đi xuân đến
Nước đổ về phía cửa tít mù khơi
Gieo nhớ chơi vơi
Thuyền hoa vô tình về chốn lạ
Xuân về muôn ngả
Người ngược chốn nao
Ai ủ búp mai đào?
Bỗng bên sông xuân rơi tràn trong gió.

 

Tác giả bài viết: Huệ Thi

Nguồn tin: Văn nghệ Tiền Giang số 84