Mượn

mình ngừng nhớ nhau đi
như hoa trắng đêm liệm trăng vào cổ tích
đã có những giấc mơ rất thật
chảy qua đời rồi chảy thẳng vào tôi
 
tôi quảy dòng sông chạy khỏi cơn mưa
trốn chạy em. không đúng - trốn chính tôi mới phải
em biết không
khao khát nào cũng được vẽ bằng máu
hơi thở nào ta cũng ám ảnh nhau
 
chắc đôi lần em cũng hái lòng tôi
không có nhớ thương nào làm ta đau đến thế
ta mọc mầm trong mắt nhau rồi đốt cháy
là men mà
cay và cũng thừa say
 
vấp vào nhau đủ lâu chưa
em rong rêu tôi từ dạo ấy
 
em có dư hơi ấm nào không
cho tôi mượn chút
rồi đi cũng đành.

Tác giả bài viết: Trần Đức Tín

Nguồn tin: Văn nghệ Tiền Giang số 105