Lạc lõng...

minh họa: Lê Hồng Thái

minh họa: Lê Hồng Thái

Ngồi trên bến phà cũ,
Tôi gặm nhấm nỗi buồn của thời gian
Như những vết rỉ sét
Đang gặm mòn những chiếc phà
Không còn đưa khách
 
Bến lặng lẽ...
Những dòng người không còn tất tả
Tiếng còi im bặt...
Nước thôi gợn sóng chia hai
Những vệt nắng nhớ từng lời rộn rã
Phà nằm đìu hiu
Không đi, không về, không khách...
 
Tôi lặng lẽ nhìn sông...
Mênh mông như chính lòng mình
Tình yêu kết thúc
Tôi thức trắng để tránh những giấc mơ đời
Không nụ cười, hơi ấm những vòng tay
Thiếu em...
Bờ môi khô theo từng hơi khói thuốc
 
Ngày mai...
Những ngày mai
Phà về đâu?
Tiếp tục hành trình nơi bến mới xa xôi
Hay nằm im mặc kệ nước vô tình?
 
Ngày mai...
Những chuỗi ngày không sức sống
Tôi về đâu?
Khi tất cả chẳng còn!
Tiếp tục hay buông xuôi?
Tôi trốn tránh hay là đối diện
 
Phà và tôi đang lạc lõng
Trên chính bến đời mình...
Tôi thầm ngưỡng mộ nhánh lục bình
Sung sướng biết là bao...
Vì vốn dĩ bến đời của lục bình
Chính là bến đời vô định...
 
Phà ơi...
Và tôi ơi!

Tác giả bài viết: Tăng Gia Kiều

Nguồn tin: Văn nghệ Tiền Giang số 100