QUÊ HƯƠNG VÀ NHỮNG KHÚC RỜI

Minh họa: Nguồn Internet

Minh họa: Nguồn Internet

Khi tôi vừa cất tiếng khóc đầu đời người đã chờ sẵn một đêm trăng. Ru tôi giấc ấu thơ lời cò nỉ non cuối bãi. Người của tôi hay tôi của người từ khi nhân gian với tôi chỉ là bầu sữa thơm vú mẹ. Tàu chuối sau hè phần phật gió mùa đông.

Người là ai?. Chiếc lá mít vàng ươm tôi lót nằm trưa trốn ngủ. Tiếng chìa vôi cao vút ngọn tre. Hàng chè tàu nở đầy hoa sứ trắng. Trái xoài chua giòn rụm góc chiều hè.
Tôi lớn lên, tôi không thấy người. Chỉ tóc mẹ mỗi ngày thưa đi một ít. Phố xá đông vui, tôi nói với mẹ về tuổi trẻ và mộng ước. Mẹ nắm tay tôi thật chặt, mẹ bảo: Con đi đi.

...

Tôi gặp nhiều người giống tôi. Bước an nhiên, bước bộn bề hối hả. Đều không giấu được vẻ già trước tuổi. Chẳng dám nhìn nhau, mắt kẻ nào cũng hun đầy khói.

...

Mẹ hay kể vườn khuya lá vẫn rụng nhiều...

...

Người của tôi hay tôi của người? Ta lạc nhau là ai đang mất. Sao chỉ khi xa rồi mới nhìn rõ mặt.
Để đêm ba mươi không kịp về, khóc như bị đòn oan...

Tác giả bài viết: Ngô Thị Thục Trang

Nguồn tin: Văn nghệ Tiền Giang số 85