Mắc nợ phù sa

Người già  quanh tôi luôn hoài niệm về những cánh đồng 
Dẫu hạt lúa trả công họ bằng đời người nước mắt 
Lũ quét qua đêm sáng ngày tay trắng 
Buổi gió sương ghìm nén niềm vui. 

Cha tôi  
Trùi trũi ngực trần 
Manh áo mỏng bốn mùa không kết nút 
Từng giọt thời gian… 
Bao giọt thời gian rắc mùa lên tóc? 
Luống cày đi lấp bóng bàn chân 
Những mặc cảm chữ nghĩa neo vào giấc mơ con trẻ. 
 
Tôi cúi xuống  
Nơi gót chân tím bầm rịn rơi dáng mẹ 
Râm ran nhịp trầm trứng nước Âu Cơ 
Tôi bắt gặp 
Những người đàn bà quẩn quanh  
Nhìn ngóng sao trời đếm đong lụt hạn 
Thuyền duyên neo không kịp chọn bến đời. 
 
Đã bao lần  
Tôi quỳ trước bãi mộ hoang phủ dày đặc cỏ 
Trước những tiền nhân khai sáng đất đai gieo trồng giống má 
Trước những phận người chưa lần hưởng trái sinh thành  
Đã lấp vùi thân thể mình vào cát. 
 
Cánh cò chở ước mơ chưa rạng 
Bão đời làm chống chếnh câu thơ 
Đêm đỏ mắt phù sa nhót mình mắc nợ…

Tác giả bài viết: Nguyễn Đức Phú Thọ

Nguồn tin: Tuyển tập Thơ trẻ.com