Lá thư sau cùng

VNTG- Này cánh cửa hãy khép chặt sau lưng tôi
và đẩy gió qua cửa sổ
đỏ rực bình minh
hơi ấm đôi môi
một chiều chớm đông se sắt
trên cánh tay trần bám đầy thạch cao của anh.


Đâu đó vài sợi tóc xanh biếc vắt ngang ngực
 bão táp hơi thở, hãy đuổi chúng đi
 đừng cho nuối tiếc giữ lại điều gì
 chẳng thể nào thuộc về phía
                               chân trời chim bay
 
Đêm qua,
Mười hai con mắt đồng hồ khép chặt hồn nhiên
Kim gió thả mình trôi đi
                        một… hai… ba…
bước nào cũng ngạc nhiên “rích…rắc…”
 
Anh là mười hai con số của em
Là vô tận những vòng tròn khép kín
Cho em xê dịch chính mình
Đời mà, vô lý một ngọn nến cháy mãi cùng đêm
Nến tắt, ánh sáng lung linh mắt người
                                                ngấn đầy bào ảnh
 
Hãy nhắm mắt lại,
nghe màu lửa thì thầm trong tim, anh yêu
Dù em có quay lại gõ cửa bằng cả hai tay
Anh cũng không còn nghe thấy…
 

Tác giả bài viết: Trịnh Ân Tứ

Nguồn tin: Tuyển tập thơ TG 1975-2005)