Jazz đêm

Jazz đêm
Bất chợt tìm tay người
Trong mơ
Bàn tay này bật khóc
Mải miết và mải miết
những vút cao rồi cũng bứt lên
từ lòng trăng hoang lạnh
Ngày mai rồi sẽ im
tiếng trăng kia vỡ thành đôi mảnh
Rất thanh em à
rất thanh

Mà em có còn biếc xanh
mỗi lần ta tìm đến
ngơ ngẩn
mong manh

Ngút mắt xa
tiếng ai cười là
một sợi tóc rơi vào trong góc tối
mai rồi sẽ còn gì là
những mảng màu
trong lời hát tung rơi là
vạch những đường phóng túng à ơi...

Ngày mai lòng về trên đá
có nốt nhạc màu cam rơi ra từ bức tranh đã cũ
đời thành một giọt biếc
nguy nga.

Tác giả bài viết: Nguyễn Thị Chí Mỹ

Nguồn tin: Văn nghệ Tiền Giang số 33