Cõi vô hình

VNTG - Chưa bao giờ Phan tin rằng trên đời này có một thế giới thứ hai ngoài thế giới cô đang sống. Cõi vô hình mà bà, mẹ, và mọi người hay nhắc tới, với Phan chỉ là chuyện viễn tưởng. Là sinh viên khoa Triết, với Phan chỉ tồn tại một thế giới duy vật. Còn những gì thuộc về thế giới “bên kia”,  Phan không bao giờ nhắc đến, và nếu có đi chăng nữa, thì chỉ để trêu một vài người bạn nhát gan...
Nhưng rồi chuyện đó đã xảy ra… Chuyện mà đến bây giờ Phan vẫn còn cảm thấy như một giấc mơ, và mỗi khi nghĩ lại, lạ lùng sao Phan vẫn còn luyến tiếc những giờ phút đã trải qua.
*
Chuyến xe đi về quê Phan đột ngột hư giữa đồng. Nỗi náo nức về nhà và bản lĩnh của cô gái đai đen nhu đạo đã khiến Phan thừa can đảm băng đồng về nhà một mình. Con đường đồng hẹp lởm chởm ổ gà. Trăng non mới mọc. Ếch nhái kêu râm ran vang dọc hai bờ. Phan đi qua mấy ngôi mộ đất khum khum quen thuộc bên đường. Gió lạnh thốc vào mặt. Phan mím môi kéo cao khóa áo khoác, xốc lại ba lô rồi mạnh dạn băng đồng. Kim đồng hồ trên tay chỉ hơn chín giờ - quãng đường còn lại khá dài. Phan ước có thêm người bạn đồng hành - không phải vì sợ mà để quãng đường ngắn lại. Mấy ngôi nhà nhỏ bên đường lần lượt tắt đèn. Gió mỗi lúc một lạnh. Phan vừa đi vừa đếm mấy đống rạ cao quá đầu ở ven đường để giết thời gian. Đôi lúc cô còn bạo gan nghĩ về mấy bóng ma ngoại thường hay kể: Con ma thắt cổ trên ngọn đa, ma mẹ trên ngọn me ngay lối rẽ vào nhà, cả mấy con ma trâu hay đi trên đường ban đêm... Phan ngó quanh quất như thể tìm kiếm chúng rồi mỉm cười bước tiếp.

Tới cây me ngay lối rẽ qua con đường vào nhà, Phan chợt khựng lại vì gặp phải một người. Phan chưa kịp nói gì, người con trai đối diện đã lên tiếng xin về chung với lý do... sợ ma. Phan bật cười trước vẻ mặt của anh ta và gật đầu đồng ý. Như thế, Phan vừa giúp được người “hoạn nạn” vừa có bạn đồng hành.
Khi tới con ngõ nhỏ cách nhà Phan độ trăm mét người con trai đột ngột tặng Phan bảy bông cúc vàng tết bằng giấy rất khéo, gọi là để tạ ơn và mời Phan lúc nào đó ghé nhà mình chơi. Phan nhìn kĩ người con trai trước mặt qua ánh trăng mờ ảo. Thú thật, đối với Phan, anh không để lại chút ấn tượng gì ngoài đôi mắt to, sâu và đen láy - đôi mắt đẹp như mắt con gái. Phan cũng cho rằng mình chưa bao giờ gặp anh ta, dù nhà anh cách nhà Phan chỉ non trăm mét, có lẽ do mình thường xa nhà - Phan nghĩ vậy.
*
Đến bây giờ Phan cũng không quên được cảm giác khi chạm vào tay anh ta, bàn tay lạnh cóng không chút hơi ấm. Lúc đó, Phan chỉ nghĩ là do trời lạnh quá và trong tâm trí Phan, không hề có hình ảnh mấy con ma không có chút hơi người. Vì thế, Phan vô tư bước đi sau khi nói lời chia tay.
*
 
Phan không gặp lại chàng trai lần nào nữa dù cô đã ở nhà hơn tuần lễ. Người ta nói trái đất hình tròn, dù xa mấy cũng có ngày gặp lại. Huống chi, Phan và anh ở cùng một xã, một ấp, nhà lại cách nhau không xa. Tò mò công với chút gì như mong nhớ, Phan trở lại tìm đến ngôi nhà theo hướng anh đã chỉ trong đêm trăng. Men theo mấy bờ đất hẹp, Phan đến được nơi ngôi nhà trụ dưới rặng tre. Bàng hoàng khi nhìn thấy đó là một căn nhà mồ được xây rất đẹp. Phan đi vòng ngôi nhà mồ và thảng thốt nhận ra bảy bông cúc vàng - y hệt bảy bông cúc của Phan - đang được cắm trên bình hoa xây chết trên mộ, cạnh đó, là chân dung chàng trai - người có đôi mắt to sâu và đen láy - đẹp như mắt con gái…
*
Lần đầu tiên trong đời Phan sợ đến như vậy. Mặc kệ duy vật hay duy tâm, Phan cắm đầu chạy. Bóng nắng chếch trên bờ ruộng, bóng Phan liêu xiêu ngả dài trên mặt đất, chân Phan va vào mấy hòn đá to lăn lóc bên đường... Phan chạy miết, đến khi về tới nhà, Phan mới thở phào nhẹ nhõm.
*
Phan ngắm mấy bông cúc thất kĩ và bình tâm lại. Rõ ràng bảy bông cúc được tết rất khéo, rất đẹp và không có vẻ gì là “ma” cả. Phan sè sẹ sờ vào mấy cánh hoa bằng giấy để chứng tỏ là nó không vô hình. Phan không thấy có gì lạ, nhưng nỗi sợ vẫn ngấm vào cô. Lần đầu tiên trong đời, Phan “hỏi thăm” bà về “mấy con ma” trong làng và ngồi chăm chú lắng nghe.

*
Phan trở lại trường, mang theo bảy bông cúc. Phan không có lí do gì để bỏ nó lại, vì nó rất đẹp và bản thân Phan lại yêu hoa cúc. Phan lại băng đồng ra thị xã đón xe. Con đường đồng hẹp lởm chởm ổ gà, mấy ngôi mộ nhỏ khum khum bên đường. Phan vẫn đi nhưng không bình thản như dạo trước. Cô vừa đi vừa nhìn chừng mấy ngôi mộ như thể sợ người trong mộ sẽ ngồi dậy mà chạy theo cô. Nắng nóng trên đầu, nhưng Phan vẫn kéo cao khoá áo khoác vì cảm thấy lạnh. Phan không sao ngăn được cảm giác ơn ớn chạy dọc sống lưng dù luôn đem Mác, Ăng-ghen ra để trấn an mình.
*
Mọi chuyện rồi cũng qua. Phan trở lại giảng đường. Mẫu chuyện ám ảnh cô phai dần. Phan lại đầy bản lĩnh, dù có... kém hơn xưa một chút. Bảy bông cúc vẫn vàng và đẹp. Phan chưng nó trên bàn học, vẫn ngắm nó say sưa như thể ngày đầu Phan được tặng. Những lúc ấy, Phan nghĩ về người đã tặng cô bảy bông hoa, không bằng nỗi sợ hãi, mà bằng niềm tiếc thương là lạ.
*
Phan gặp lại người con trai ấy - trên giảng đường - lúc cô đang lúi húi trang trí tờ báo tường cho lớp. Đang say sưa tô, kẻ... Phan chợt cảm giác có ánh mắt ai đó chăm chú nhìn mình. Ngẩn lên, Phan điếng người khi trông thấy anh ta. Cô phải cố lắm mới khỏi hét lên. Người con trai như biết điều đó, anh bước tới bên Phan, từ tốn:
- Cô đừng sợ - Anh nhìn Phan và tiếp lời - Tôi không phải ma đâu.
Như để chứng tỏ điều ấy, anh chạm nhẹ vào tay cô - bàn tay ấm nóng hơi người. Phan tin, nhưng vẫn thấy sợ. Anh từ tốn tiếp:
- Xin lỗi, vì đã làm cô sợ. Người cô thấy trêm bia mộ là anh song sinh của tôi. Còn tôi, là người đã gặp cô ở trên đường và đã tặng cô bảy bông cúc vàng.
 Rồi anh kể, một câu chuyện như là cổ tích...
Người anh song sinh của anh qua đời vì bệnh tim tái phát cách đây một năm khi hai anh em cùng đậu vào trường kiến trúc. Anh lên giảng đường với mơ ước của mình và của cả anh trai. Anh cũng học bằng sức lực của hai người, và muốn thực hiện, mọi tâm nguyện, những mơ ước của anh trai lúc còn sống...
- Vậy còn… bảy bông cúc vàng - Phan hỏi.
- Đó cũng là mơ ước của anh tôi. Mười bốn bông cúc. Anh tôi làm để tặng bạn gái. Anh tôi bảo, con số bảy là số may mắn của anh, nếu anh giữ bảy bông, tặng cô gái mà anh yêu mến bảy bông thì chắc chắn cô gái ấy sẽ đồng ý làm bạn với anh. Có điều... chưa kịp tặng ai thì anh tôi đã mất. Vì thế, tôi muốn nhờ cô để thực hiện điều mong ước của anh... Tôi cố tình dụ cô đến căn nhà mồ để gặp anh tôi, thấy bảy bông cúc vàng. Tôi cứ nghĩ - cô không sợ - ai ngờ... Anh cười buồn - giá như cô nán lại chút nữa thì đã gặp tôi rồi.
Phan lặng nhìn người con trai, bỗng nhớ đến chuyện hai anh em song sinh trong cổ tích “Trầu cau”. Vì sự hiểu lầm của chị dâu, không muốn ảnh hưởng đến hạnh phúc của anh trai, người em đã ra đi rồi chết hóa thành tảng đá... Tưởng chỉ chuyện xưa mới có tình anh em cao cả, cảm động vậy. Ngờ đâu...
- Vậy... tại sao lúc đó, tay anh...
- Tôi cố tình làm cho tay mình lạnh bằng túi nước đá trong áo khoác, để cô tin rằng, chính anh tôi đã tặng quà cho cô.
- Tại sao anh không nói thẳng với tôi.
- Tại tôi chưa quen cô, và cũng không tin rằng cô sẽ giúp...
*
Phan nhìn người con trai. Cô đọc thấy trong mắt anh sự chân thật, và cô tin những gì anh nói. Phan hứa sẽ về viếng mộ người anh song sinh của anh với bảy bông cúc vàng... Cô tự nhủ, từ nay mình sẽ có thêm hai người bạn, một người đang hiện hữu và một người đã mất nhưng vẫn còn tồn tại, dù rằng chỉ tồn tại trong nỗi tiếc thương và trong tâm linh của những người thật sự quý yêu anh...

Tác giả bài viết: Minh Châu

Nguồn tin: Văn Nghệ Trẻ TG số 10