Chuyện về những dấu chấm câu

MH: Duy Hải

MH: Duy Hải

Tôi nhặt về những dấu chấm câu
Của ngày thường âu sầu trên giấy
Nghe bút mực buông lời giẫy nẩy
Phút run tay tôi đánh rớt xuống đời
Những dấu chấm vội tìm người kết nối…

Trong tiếng cót két đi về mỗi bận
Bác phu xe gánh nặng bao quãng đường
Có dấu chấm than theo chân lẽo đẽo
Cho nặng oằn những vất vả lo toan.
Khi giọt mặn chảy lạc vào khóe mắt
Mẹ mặc tình cho ngấn lệ rưng rưng
Dấu chấm lửng ngập ngừng, nín thở
Đã bao lần mẹ rót đắng vào tim?
(Thằng Út con mẹ đi mãi không về
Giữ lời thề nó nghỉ lại Trường Sơn)

Ngang qua phố tôi nghe dấu chấm hỏi
Rỉ tai nhau bao chuyện nghịch đời:
Người nhọc nhằn cho bao kẻ thảnh thơi
Sum họp đó nhưng sao là ly biệt?
Nước mắt rơi nhưng sao lại nụ cười?
Dấu chấm hỏi ngổn ngang không lời đáp

Còn riêng dấu chấm hết đứng lặng
Nhìn dòng đời rồi quay gót ra đi
Cuộc sống có bao giờ là câu chuyện kể
Có đâu chỗ dành cho riêng mình?
Tìm ở đâu nơi cuộc đời kết thúc
Khi bên đường còn lắm tiếng băn khoăn?

Khi những dấu chấm câu nối nhau ẩn hiện
Thấp thoáng bên những mảnh đời
Tôi thấy có dấu chấm tròn lặng lẽ
Nhảy vào trang sách hư vô.

Tác giả bài viết: Trần Hà Lý Thái bạch