Bức tranh mùa thu

Người đàn bà đi ra từ bức tranh mùa thu
Sao mà cũng cô đơn như em
Băn khoăn như em
Khoác màu áo đen xa cách
Sẽ chẳng có điều gì là bất thường
Với những người đàn bà mang mùa thu trong hơi thở
Em vẽ mùa thu không bằng tay
Trên ngày sinh
là những hoa cúc trắng đã bị lãng quên tên
Người thở ra như bị rút hết hơi
Ngày không nóng
 
Mùa thu cảm lạnh vì chợt bị bao trùm bởi người đàn bà
Trùm chăn và run rẩy
Em thả nắng hong mùa
Thả ngọn gió ngọn lá bay ngang qua đôi mắt
người đàn bà câm lặng
Có phải đó là định mệnh
Ơi những người đàn bà mắt trong
sinh vào những mùa thu nổi gió
 
Em cầm cọ
Người đàn bà đã bỏ đi
Chỉ còn bức tranh không mùa nằm lẻ.

Tác giả bài viết: Nguyễn Thị Chí Mỹ

Nguồn tin: VNTG số 25