Gởi linh hồn một bà ăn xin

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Tôi và bà cụ. Và một Vương phi,
cùng đi trên con đường mai này sẽ từ giã
Vương phi vui vì sắp đón nhận một triều đại
tôi buồn vì chẳng giúp được gì cho bà cụ…

(… còn cụ buồn ư ? Không biết !
Có lẽ cụ buồn vì những đồng xu như những
đứa con bỏ đi biệt tích !)

Chiều chiều bên quán ăn
chiều chiều trong quán nhậu
cụ vẫn ngửa lòng tay nhăn nhúm
đồng bạc lẻ mù lòa bạc phếch nằm nghiêng

Chiếc gậy tuyệt vọng gõ trên đường nhựa
chiếc nón ngửa còn kia như giá trị cả cuộc đời
sinh lão…là chuyện của kẻ giàu
còn cụ không có nổi một cơn bệnh (!)

Cụ bà và Vương phi không ai nhìn thấy ai
nhưng tôi nhìn thấy cả hai cùng bước trên đường
mùa xuân dần từ chối họ trong những bí ẩn
và bức tường dần sụp đổ cho thời gian ùa vào

Một cách lạnh lùng,
chiếc lá rụng xuống vành nón
và tiếng khẽ vang lên không để lại gì

Ngày đọc báo điện tử thấy đám cưới Vương phi lộng lẫy
ngày thật buồn không thấy bóng bà cụ chống gậy đâu đấy, ngang qua…

Tác giả bài viết: Nguyễn Thánh Ngã

Nguồn tin: Văn nghệ Tiền Giang số 48