Từ ngày mấy ông nhà báo loan tin tấm bia ở đình là cổ vật, người dân túa đến ngày một đông. Ông Bảy chống gậy ra xem, mắt nheo nheo nhìn tận mặt từng người như đợi coi có ai hỏi mình về tấm bia đó không. Nhưng cũng chẳng ai ngó ngàng gì đến ông. Cũng như từ hồi nhỏ đến giờ, có bao giờ ông thấy tấm......
Đứa con nuôi vừa qua đời. Nó còn thơ dại quá, chưa đầy một tuổi mà đã đoản mệnh. Ngày đem chôn nó, ông Năm khóc hết nước mắt. Mới hôm kia còn tung tăng bơi lội, vậy mà... Cũng như số phận của những anh chị nó được nuôi trước đây, tất cả đều lần lượt bỏ ông mà ra đi....
Mệt nhoài rồi giờ chỉ muốn bình yên
Ngủ giấc thật say bên bậc thềm nhà ngoại
Tại lần về nào cũng gặp ngày xưa nên xiết bàn tay,
con bấm lòng, mê mải
Gói hoài niệm mong manh, mang đi mãi theo mình...
Chiến thắng lịch sử 30-4-1975 đi vào lịch sử dân tộc như một mốc son chói lọi, giải phóng hoàn toàn miền Nam thống nhất đất nước, mở ra một giai đoạn mới cho Tổ quốc và nhân dân Việt Nam. Niềm vui chiến thắng hân hoan khi đất nước hòa bình non sông liền một dải, những khó khăn trong những năm đầu......
Ta gặp em trên đồi cao lộng gió
Ngàn thông xanh vàng nắng cao nguyên
Em chim lạ thả vào mây hạt giống
Ta cựa mình để một nụ chồi lên
Mẹ nói nếu con trai mẹ còn
Chắc mẹ có con đàn, cháu đống
Căn nhà này sẽ không trống vắng
Mẹ cũng không buồn khi nắng tắt - hoàng hôn....
gửi vào đêm một nửa giấc mơ
cho đêm tròn còn tôi lẻ bóng
ngẫm đời mình như ngàn con sóng
bạc trắng lòng cũng chỉ hư không...
Mẹ cơi bình minh bằng gian bếp nhỏ
Bù hóng giăng giăng
Ám khói trổ bông xiên lớp lá chầm mùa cũ
Tia nắng lẻ loi chưa bao giờ đủ
Hâm nóng khoảng trời biêng biếc tuổi hai mươi...
Chiều đon đả rước nắng mềm trên lá
ta đô thành ngã ngửa,..
cuộc di cư lạc loài đôi bàn tay ngán ngẩm
thèm cuộn mình kéo kén dưới chân quê...
Xuống phố chiều mưa bay...
Người đàn ông trên chiếc xe máy cũ...
Mắt quẩn quanh hình hài phía trước...
Về đâu...
Và về đâu?...
Tháng năm về mình lại nhớ nhau
Ngày chia tay năm nào có người cúi mặt giấu đôi mắt ướt
Phượng đỏ rực cả vòm trời không báo trước
Bằng lăng tím hơn màu mực trong lưu bút học trò...
thời gian ăn dần mùa hè chỉ để lại con đường tháng bảy
gác trọ rủ rê vài cánh phượng già
chiếc lá nằm nghỉ trưa trên chiếc bàn ẩm mục
bầy mối mơ những ngôi nhà đều làm từ gỗ
giá sách bỏ quên là bữa tiệc ngon...
Ngày mưa trắng qua khoảng trời ký ức
con nhớ về cánh đồng có dấu sẻ bay
cọng lá dừa xanh biếc
cha xếp tuổi thơ con châu chấu vẫy vùng...
Dạo này Mười nuôi một con mèo. Không phải loại mèo cứ quanh quẩn xó nhà, chui rúc trong chăn chiếu và in dấu chân lem luốc lên bất cứ chỗ nào. Con mèo của Mười không biết ăn vụng, không rụng lông bừa bãi, không quẩn chân chủ đến phát bực. Dĩ nhiên nó cũng không biết bắt chuột, không ị bậy, không......
Hắn ngồi đó, trang giấy trắng lạnh lùng, cây viết cũng hững hờ bất động. Bên cạnh, cái gạt tàn chịu sức nóng mặc tình của điếu thuốc. Bắt đầu, mười lăm phút, ba mươi phút, hai giờ… Mặc dù, tất cả đã được hắn lên kế hoạch sẵn: kết cấu, nhân vật, tình huống… Nhưng vẫn bất động. Chỉ riêng, điếu thuốc......