Phan Khắc Huy
 
Nỗi buồn và hoa phượng

Nỗi buồn và hoa phượng

Đăng lúc: 14:07 - 16/05/2012

Vậy là người nhạc sĩ của “Nỗi buồn hoa phượng” - Thanh Sơn - đã ra đi khi chớm hạ. “Tiếng ve nức nở” và phượng thắm màu thương nhớ, đưa tiễn con người tài hoa ấy về cõi vĩnh hằng.

“Bến Xuân” và cõi mộng của Văn Cao

“Bến Xuân” và cõi mộng của Văn Cao

Đăng lúc: 08:08 - 19/01/2012

Đầu thập kỷ 40, nữ danh ca, “huyền thoại” của đất Hải Phòng, Hoàng Oanh đến thăm Văn Cao một lần duy nhất, khi đó Văn Cao còn đang ở Bến Ngự, Hải Phòng. Lần viếng thăm đầu tiên đó được ông nhớ suốt đời.

MH: Duy hải

Ly rượu miệt vườn

Đăng lúc: 09:43 - 17/01/2012

“Một ly nhâm nhi tình bạn 
 Hai ly giải cạn tình sầu”

Phải khẳng định rằng nếu như con mắm đượm đà đã là đại diện xuất sắc cho “thực” thì không gì có thể thay được ly rượu đế ấm nồng trở thành nét đặc trưng cho “ẩm” trong đời sống người dân miệt vườn sông nước. Nói như thế không có nghĩa rằng ta đang cổ xúy cho quốc nạn nhậu nhẹt tràn lan, mà ý là ta cần phải bảo tồn và giữ gìn văn hóa uống rượu thật đẹp, thật giàu tình cảm của dân xứ miệt vườn.

'Ngày ấy đâu rồi... cho tôi tìm lại'

'Ngày ấy đâu rồi... cho tôi tìm lại'

Đăng lúc: 14:11 - 26/08/2010

Dạo này, trong những dịp về thăm nhà, mẹ hay nhẩn nha kể cho tôi nghe những câu chuyện về thời thơ ấu của mình. Mẹ bảo, hình như tới một độ tuổi nào đó người ta hay nghĩ ngợi về quá khứ, về những năm tháng đã xa tít mù. Ngày trước, hồi mẹ còn trẻ, bà ngoại cũng hay kể chuyện "ngày xưa" của mình cho mẹ nghe. Sau này khi con "có tuổi" một chút, con sẽ thấy lòng mình luôn hướng về những kỷ niệm ấu thơ.

'Bâng khuâng chiều nội trú' - khúc hát chiều mưa năm cũ

'Bâng khuâng chiều nội trú' - khúc hát chiều mưa năm cũ

Đăng lúc: 15:12 - 28/06/2010

Hồi nhỏ, mưa chỉ đơn giản là tiếng cười nắc nẻ tóe nước bên hàng hiên mái ngói, hay tiếng hò reo theo con thuyền giấy gấp vội trôi theo dòng nước trước ngõ nhà. Lớn lên một chút, mưa thành những suy tư vội vàng trên cành lá trĩu nước, xanh mát miên man. Rồi không biết tự lúc nào hóa thành cái xao lòng vương theo tà áo tinh khôi phất phơ bay giữa chiều mưa bụi trên con đường đầy lá me rơi. Và bây giờ, thấp thoáng trong mưa là đôi mắt buồn vời vợi mang tên "em" của một thời kỷ niệm…

Minh họa: Duy Hải

“Tình con mắm” quê hương

Đăng lúc: 14:34 - 23/03/2010

Có người nói “Một ngày không ăn mắm, không phải là người Việt Nam”. Chắc hẳn những nhà y tế mô phạm sẽ phản đối kịch liệt rằng trong mắm có nhiều chất nitrosamin gây ung thư lắm đó! Biết làm sao được khi trong tâm hồn của mỗi người Việt Nam, nhất là những đứa con của sông nước miệt vườn, đã đượm đà tình con mắm.

Nhạc sĩ Văn Cao

Bàn về nghệ thuật của Văn Cao qua hai ca khúc “Thiên thai” và “Trương Chi”

Đăng lúc: 09:55 - 03/07/2009

Văn Cao là trời cho…” - Trong lời tựa quyển “Văn Cao cuối cùng và còn lại”, Nguyễn Thụy Kha đã viết như vậy. Văn Cao sinh ra là để hiến dâng cho nghệ thuật, chìm đắm vào nghệ thuật, đau khổ chua cay vì nghệ thuật trong nỗi thăng trầm của loạn ly, chia cắt. Biển cả quê hương đã hun đúc cho Văn Cao một tâm hồn rộng lớn, mênh mông, luôn chan chứa những khát vọng về cái mới, cái đẹp thoát tục nhưng vẫn hiển hiện và lẩn khuất nơi trần thế.

“Kiếp nào có yêu nhau” hay bản tình ca muôn kiếp

“Kiếp nào có yêu nhau” hay bản tình ca muôn kiếp

Đăng lúc: 08:10 - 06/03/2009

Đắm chìm trong đau khổ của tạo diệt kiếp người, cuống phổi của nhân quần bỗng bật lên, ngân lên những thanh âm tha thiết, đó chính là chất liệu đầu tiên của âm nhạc. Rồi những thanh âm đó được sắp xếp theo cung bậc bổng trầm tạo thành giai điệu, mượn những nhịp vỗ, nhịp khoan của tiết tấu dệt thành chương khúc(1), để trở thành một cấu trúc thật hài hòa, chặt chẽ truyền đến người nghe những luồng cảm xúc mang đậm dấu ấn bản thể của người nghệ sĩ đã ra tay sắp đặt… Có những tác phẩm một khi đã được ngân lên bởi đôi dây thanh âm, bỗng như chạm đến nỗi niềm sâu kín nhất…

Thu Hà Nội - Ảnh: telephic

“Nhìn những mùa thu đi...”

Đăng lúc: 08:05 - 05/11/2008

Sài Gòn vẫn mưa, vẫn nắng, chợt một chiều giật mình, ta ở giữa mùa thu. Thu phương Nam không có lá vàng rơi, không có heo may lả lơi trên cành lá. Thu trôi qua lặng lẽ, âm thầm, nhưng thoảng chốc, hồn thi nhân trỗi dậy khi ta lạc vào cõi Trịnh, để rồi:

“Tháng sáu trời mưa, trời mưa không dứt …” (*)

“Tháng sáu trời mưa, trời mưa không dứt …” (*)

Đăng lúc: 07:58 - 05/11/2008

Lời nhạc vang lên da diết trong cái rả rích như rỏ từng giọt lạnh châm lên da thịt của mưa đêm mùa hạ, lòng bỗng chùng xuống những nhọc nhằn, những tất tả thường ngày, chìm đắm vào một cõi mơ huyền dịu. Chàng thi sĩ xưa từng ước ao “Trời không mưa anh cũng lạy trời mưa, bởi vì “mưa phong kín đường về” và mưa cho “đêm dài vô tận”. Để rồi trong cái không gian mờ ảo và thấm đẫm thiên nhiên mưa ấy có hai tâm hồn (hay thể xác) “dựa vào nhau cho thuyền ghé bến”. Tình tứ, ngọt ngào làm sao…

 

Thăm dò ý kiến

Đánh giá của bạn về phiên bản mới này?

Tuyệt vời

Tốt

Trung bình

Bình thường

Rất tệ

Bộ đếm

  • Đang truy cập: 197
  • Khách viếng thăm: 196
  • Máy chủ tìm kiếm: 1
  • Hôm nay: 40908
  • Tháng hiện tại: 2273458
  • Tổng lượt truy cập: 46240691