Trưa ba mươi tháng tư

Trưa ba mươi tháng tư
Tôi đã đứng cạnh Quảng trường Thống Nhất
Trời Sài Gòn những cung đường cháy rực
Buổi tao phùng sao nước mắt trào dâng
Cảnh vui mừng xen lẫn chút bâng khuâng
Cờ phất phới nâng dần bao nguyện ước
Gặp nhau đây dẫu rằng chưa hẹn trước
Nhánh mai rừng ngày muộn bước sang xuân
Bỏ sau lưng chuỗi ngày tháng gian truân
Khung cửa đổ đón đoàn quân đại thắng

Trưa ba mươi tháng tư
Bên góc phố một mình ai đứng lặng
Trời cuối xuân bóng hàng me nhạt nắng
Kỷ niệm nào bỗng lắng đọng nơi ta
Bốn mươi năm trải rộng khắp giang hà
Bấy nhiêu lượt thiết tha niềm tin cũ
Thời nguy khó nhịp sống tràn thác lũ
Mộng sông hồ vẫn ấp ủ trong tim
Giấc mơ hoa luôn dõi mắt mong tìm
Ngàn tia sáng lắng chìm trên lá cỏ

Trưa ba mươi tháng tư
Con đường vắng dẫn từ khu chợ nhỏ
Trời Mỹ Tho rải đầy hoa phượng đỏ
Sóng dặt dìu theo gió lộng triền sông
Thuyền ai neo giữa sóng nước mênh mông
Câu vọng cổ nỗi lòng trôi man mác
Bốn mươi năm quá nửa đời phiêu dạt
Phút vô thường đừng tan nát lòng nhau
Chuyện hôm qua bao hương vị ngọt ngào
Sau mấy cuộc ba đào sông tĩnh lặng!

Tác giả bài viết: Trần Thế Ngọc

Nguồn tin: Văn nghệ Tiền Giang số 73